Chương trước
Chương sau
Đến khu du lịch, cả đám bọn họ sau khi thu dọn hành lý xong liền tụ họp lại chơi mạt chược. Cả gian phòng nhốn nháo, tranh cãi ầm ĩ, Kiều Nhạc Hi thật không biết đám người này đến đây là để du lịch hay là tới để chơi mạt chược.
Cô đứng quan sát phía sau Giang Thánh Trác, mỗi lần Giang Thánh Trác muốn đánh bài nào cô đều ngăn cản, "Không, đừng đánh con này! Ra cái đó, cái đó!".
Thật ra cô rất thích chơi mạt chược, nhưng bài cô đánh ra quá "thúi" nên không ai muốn chơi với cô.
Thông qua chỉ dẫn của ai đó, chỉ trong chốc lát Giang Thánh Trác hoàn toàn bị thua thảm hại, ba người còn lại cười to không ngừng, "Nhạc Hi, cậu gấp gáp đưa tiền cho bọn này vậy sao?".
Hết lần này đến lần khác đều như vậy, nhưng Giang Thánh Trác không nóng nảy cũng không giận dữ, từ đầu đến cuối trên mặt luôn mang nụ cười nhẹ trên môi, giống như cái cậu thua chỉ là giấy trắng. Trong miệng đang ngậm điếu thuốc, cậu nghiêng đầu hỏi cô, "Đúng rồi Nhạc Tư, tiếp theo tớ đánh con gì đây?"
Kiều Nhạc Hi biết bọn họ chơi tiền cược khá lớn nên cô không dám quấy rối nữa, "Cậu cứ tùy tiện đánh đi, trong nhà oi bức quá, tớ ra ngoài đi dạo một chút".
Vừa nói vừa cật lực nháy mắt với Giang Thánh Trác, Giang Thánh Trác cũng hiểu chuyện, nhìn về phía người luôn yên lặng xem cuộc chiến từ đầu đến giờ - Ôn Thiều Khanh - cười hì hì nói, "Thiều Khanh, cậu đi với cô ấy đi!".
Dĩ nhiên Ôn Thiều Khanh sẽ không cự tuyệt.
Hai người vừa đi dạo vừa nói chuyện phiếm trong khu du lịch, Ôn Thiếu Khanh rất có phong độ, là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng giữa hai người.
"Cô Kiều cùng Thánh Trác quen rất thân với nhau?"
Chân Kiều Nhạc Hi giẫm lên mép đất trả lời, "Chúng tôi quen biết nhau hơn hai mươi năm, từ nhỏ đến lớn, thậm chí trên người cậu ta có bao nhiêu cọng lông tôi cũng biết rõ".
Ôn Thiều Khanh cười cười, bất quá trong mắt Kiều Nhạc Hi nụ cười kia có chút biến chất, cô vội vàng giải thích, "Không phải như cậu nghĩ, tôi đối với cậu ta như anh trai thôi!".
Ôn Thiều Khanh vừa cười vừa nói, "Cô Kiều không cần khẩn trương, tôi không có nghĩ bậy".
"Không cần khách sáo như vậy, cứ gọi tôi Nhạc Hi, tôi sẽ gọi anh là Thiều Khanh".
Ôn Thiều Khanh gật đầu.
"Tôi nghe Giang Thánh Trác nói, anh cùng cậu ta quen nhau khi du học?"
Ôn Thiều Khanh nhìn về nơi xa nào đó nói vẻ mặt ôn hoà, "Tôi đã cứu cậu ta một mạng".
Kiều Nhạc Hi đột nhiên dừng hẳn lại, nhìn chằm chằm Ôn Thiều Khanh, "Anh vừa nói cái gì?"
Nhìn thấy phản ứng của Kiều Nhạc Hi, Ôn Thiều Khanh cũng không ngạc nhiên, mở miệng đề nghị: "Chúng ta qua bên kia ngồi chứ?"
Kiều Nhạc Hi theo anh đi vào quán cà phê nhỏ gần đó, Ôn Thiều Khanh mới từ từ mở miệng, "Mùa đông năm đó, chúng tôi cùng đi trượt tuyết, trời sắp tối mà cậu ta bị té gãy chân, là tôi lôi cậu ta về".
Qua mấy lời kể đơn giản nhưng Kiều Nhạc Hi hiểu được, tình huống lúc đó đối với cậu nhất định rất nguy hiểm.
Kiều Nhạc Hi chợt nghĩ thông suốt, "Chẳng trách được."
"Chẳng trách được gì?"
"Tôi cảm thấy cậu ta đối với cậu vượt quá giới hạn tôn trọng bạn bè bình thường, thì ra là như vậy."
Vẻ mặt Ôn Thiều Khanh dịu dàng, mặc dù cười hay không cười đều mang đến cảm giác dịu dàng vô hại cho người đối diện, Kiều Nhạc Hi cũng dần dần buông lỏng cảnh giác.
Cậu ta quan sát cô gái trước mắt, đường nét trên mặt tinh xảo, có thể thấy được cô là người dịu dàng khéo léo, ngay từ lần đầu gặp mặt, cô cũng không chút nào che dấu cảm tình đối với cậu. Nhưng cô càng biểu hiện rõ ràng bao nhiêu thì Ôn Thiều Khanh càng thấy giả tạo bấy nhiêu, cậu cũng hiểu tình cảm của cô không phải dành cho cậu.
Một cái nhăn mày hay một nụ cười, đều hiện lên vẻ trí tuệ hơn người, nhìn khuôn mặt muôn vàn biểu hiện này khiến cậu nhớ đến một người khác. Mặc dù không cùng giới tính, nhưng nếu cẩn thận quan sát thì sẽ thấy bọn họ rất giống, khi cười ánh mắt sẽ nhếch lên, một nét quyến rũ tự nhiên tỏa ra khắp nơi. Cùng loại hơi thở yêu nghiệt giống nhau, thậm chí một số cử động nhỏ cũng giống đến kỳ lạ.
Trong lòng cậu, người kia không chói mắt như vậy, nhưng có một nét quyến rũ khác. 
Thu hồi lại suy nghĩ của mình, Ôn Thiều Khanh mới mở miệng nói, "Cô Kiều nghĩ sao về tướng vợ chồng?"
Kiều Nhạc Hi dường như còn đang suy nghĩ lời nói của cậu, thuận miệng trả lời, "Anh nói, một nam một nữ sống chung trong khoảng thời gian dài, tướng mạo cùng với thói quen sẽ giống nhau?".
Ôn Thiều Khanh gật đầu.
"Chắc là có".
"Cô Kiều không phát hiện cô cùng Giang Thánh Trác rất có tướng vợ chồng không?"
Giọng nói dịu dàng chậm rãi, nụ cười trên môi cũng chưa từng tắt, giống như vẻ mặt ngày trước ở bệnh viện, nhưng Kiều Nhạc Hi hết lần này đến lần khác lại cảm giác người đàn ông trước mắt này không phải là người tầm thường, mà là người không dễ dàng trêu chọc. Tuy rằng anh ta luôn cười nói dịu dàng, nhưng ánh mắt khôn khéo cùng sự nhạy bén kia như muốn nhìn xuyên thấu suy nghĩ của cô.
"Ơ, tại sao chúng ta vẫn nói chuyện của Giang Thánh Trác?".
"Cô Kiều không phải vì muốn biết chuyện xưa của Giang Thánh Trác mới cố tình tiếp cận tôi sao?"
Cậu ta còn nhớ rõ lúc mới quen Giang Thánh Trác, cậu và những người khác cứ cho rằng cậu là dạng con nhà giàu, hào hoa phóng khoáng, chỉ dựa vào quan hệ gia đình mới có thể vào trường này. Tuy nhiên, trong một lần thức suốt đêm ở thư viện để thực hiện luận văn, bốn giờ sáng ngày hôm đó, lúc cậu ta chuẩn bị về mới phát hiện Giang Thánh Trác vẫn đang ngồi trong góc, yên tĩnh và kiên cường, vẻ mặt trầm lặng, ánh mắt tràn đầy tự tin. Một phút đó cậu ta thật không thể xác định, người đàn ông trước mắt này có thật là Giang Thánh Trác kia hay không?
Kiều Nhạc Hi đột nhiên có dự cảm xấu, cao giọng cảnh giác hỏi, "Anh có ý gì?"
Ôn Thiều Khanh chậm rãi nâng chén cà phê nhấm nháp, nói rõ rành mạch, "Không có ý gì cả, cô Kiều cùng với Giang Thánh Trác rất xứng đôi".
Không những ý định của mình bị nhìn thấu mà còn vị vạch trần, Kiều Nhạc Hi nhanh chân chạy trối chết.
Từ bên hông của quán, nơi cuối hành lang có một dáng người cao thon thả, yên lặng đứng đó. Hình ảnh cậu như ẩn dấu trong bóng đêm, chỉ biết cậu đang yên lặng chờ đợi, đến gần mới thấy khuôn mặt tươi cười của cậu.
Đó là khuôn mặt cười hả hê gian xảo khi có người bị mắc mưu.
"Giờ mới biết được Bác sĩ Ôn lợi hại?"
Kiều Nhạc Hi không cam lòng liếc mắt nhìn cậu nhưng không thể không thừa nhận.
Giang Thánh Trác bước lên hai bước, "Đã nói trước với cậu đừng có đi chọc cậu ta!".
Kiều Nhạc Hi thẹn quá hoá giận, "Cậu nói với tớ biết khi nào hả?".
"À, phải không?" - Cậu bày ra vẻ mặt vô tội hỏi lại, bộ dáng lại thể hiện sự hả hê.
Kiều Nhạc Hi không hài lòng chút nào với thái độ của cậu, khinh thường liếc mắt lách người lướt qua.
Ngay khi đi ngang qua, Giang Thánh Trác kéo lấy tay cô, "Đi dạo bờ biển một chút không?"
Kiều Nhạc Hi suy nghĩ, trở về cũng buồn chán không làm gì liền đồng ý.
Mới đầu tháng mười, nhiệt độ vẫn còn cao, gió biển đêm cũng không thấy lạnh. 
Hai người đi dọc bờ biển, thấy mệt thì ngồi xuống nghe tiếng sóng vỗ.
Giang Thánh Trác đột nhiên cười lên, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp lẫn với tiếng sóng biển đặc biệt dễ nghe.
"Cậu còn nhớ không, khi còn bé thiếu chút nữa cậu bị chết đuối ở chỗ này, còn mắc công tớ cứu cậu".
Dĩ nhiên với hồi ức này Kiều Nhạc Hi khắc sâu trong trí nhớ, cực kỳ tức giận nói, "Cậu còn dám nói, còn không phải cậu đẩy tớ xuống nước sao?".
"Ông nói, uống nhiều nước sẽ học bơi tốt hơn, ai biết cái đầu nhà cậu không chịu uống mới bị chìm!".
"Tớ đây không thèm uống! Bẩn chết đi được!"
Khi đó mỗi năm được nghỉ hè, ông Giang sẽ mang Giang Thánh Trác và Kiều Nhạc Hi tới khu Bắc Đái nghỉ mát. Ở nơi đây, dọc bờ đê bọn họ cùng nhau tạo nên biết bao tiếng cười nói ồn ào, những âm thanh vui vẻ tựa như vẫn còn bên tai.
Nhớ tới những lời Ôn Thiều Khanh vừa nói, Kiều Nhạc Hi cảm thán nói, "Giang Thánh Trác, thì ra chúng ta quen biết nhiều năm như vậy.........".
Mỗi lần Kiều Nhạc Hi bình tĩnh hòa nhã sẽ gọi tên cậu, Giang Thánh Trác cũng sẽ an tĩnh lại, "Đúng vậy, cũng nhiều năm rồi......."
Trong cuộc đời của mỗi người chỉ có duy nhất một thời tuổi trẻ, mà khoảng thời gian đó có thể gặp phải biết bao nhiêu khó khăn gian khổ, nhiều ngày nhiều đêm xảy ra biết bao nhiêu chuyện, tuy nhiên chỉ với một câu cảm thán "Thật nhiều năm" là có thể hình dung được tất cả hay sao?
Bọn họ cùng nhau trãi qua hết xuân rồi lại đông, cùng trưởng thành bên nhau, cùng xem hoa nở hoa tàn, cùng nhau diễn kịch lừa gạt cha mẹ, ông bà.......
Tất cả những năm tháng sát cánh giúp đỡ lẫn nhau, loại tình cảm này gọi là gì?
Nhưng mà......... Mạnh Lai sẽ trở về.
Bất quá, vậy mà, nhưng là,….. cuộc sống luôn đầy rẫy những từ này.
Kiều Nhạc Hi cảm thấy lạc lõng vô lực, quay đầu khẽ mĩm cười, "Lạnh quá, chúng ta trở về thôi!".
Giang Thánh Trác quay đầu nhìn cô, tựa như muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt không quan tâm của cô, cuối cùng cũng nuốt trở lại.
Câu nói "Đối với cậu ta chỉ như anh trai" mà cậu nghe được, cô vội vàng muốn vạch rõ quan hệ của bọn họ như vây, cậu còn có thể nói gì đây?
Trên đường trở về, Kiều Nhạc Hi làm bộ lơ đãng hỏi, "Nghe nói lúc du học cậu bị té gãy chân phải không? Không sao chứ?"
Những năm tháng không có tớ bên cạnh.
Tay Giang Thánh Trác cởi áo khoác chuẩn bị đắp lên người cô, dừng lại một chút, "Cũng nhiều năm rồi, không sao".
Kiều Nhạc Hi bỗng nhiên có chút tức giận với tính tình tùy hứng lúc trẻ của mình, không biết mấy năm kia cô đã bỏ lỡ biết bao nhiêu chuyện rồi.
Nhưng mà cô cũng không hối hận, nếu như cho cô thêm một cơ hội lựa chọn, cô cũng sẽ làm như vậy.
Chuyến đi tới Bắc Đái lần này làm cho Kiều Nhạc Hi nhận thức được bác sĩ dịu dàng như ngọc Ôn THiều Khanh là loại người bụng dạ thâm sâu cỡ nào. Lúc trở về, Giang Thánh Trác đề nghị cô cùng Ôn Thiều Khanh đi chung xe về, bị cô thẳng thừng từ chối.
Hết Chương 12.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.