Khi Giang Thánh Trác còn chưa lên tiếng thì bên cạnh có tiếng nũng nịu của cô gái gọi "anh Giang", tiếng nhạc và âm thanh ồn ào xung quanh hỗn độn, cùng với âm cuối kéo lên cao dịu dàng mê người.
Kiều Nhạc Hi lại rùng mình một cái, cả người nổi đầy da gà, trong nháy mắt đã hiểu rõ chính mình gọi điện không đúng lúc, lập tức nói nhanh, "Tớ không sao, cậu cứ làm việc của cậu đi!"
Đồng thời Giang Thánh Trác cũng lên tiếng, "Cậu đừng cúp máy......"
Nhưng Kiều Nhạc Hi đã nhanh tay cúp máy.
Khoảng mấy giây sau, Giang Thánh Trác gọi lại, "Có chuyện gì vậy, đã nói với cậu là đừng treo máy, vậy mà đã nhanh tay tắt máy!"
Kiều Nhạc Hi cười hì hì, "Đây không phải là sợ quấy rầy cậu hát ca mừng cảnh thái bình sao?"
"Được rồi, trễ thế này mà còn chưa ăn tối, vậy tìm chỗ nào ăn trước".
"Tớ ăn tối rồi, cậu cứ tùy tiện tìm chỗ nào ngồi cũng được".
Giang Thánh Trác cúp điện thoại quay lại phòng lấy chìa khóa, vào ghế ngồi, vài người trêu chọc, "Chuyện gì vậy cậu Giang, là người đẹp gọi phải không, chỉ một cuộc gọi mà kéo được cậu đi rồi sao?"
Giang Thánh Trác không chút lo lắng, thong thả mặc áo khoác, cười mắng lại, "Nào có người đẹp nào, là bà cô tớ chứ ai, tớ phải đi phục vụ đây! Hôm nay tớ đi trước, tất cả cứ tính hết cho tớ, mọi người cứ thoải mái ăn chơi!"
Sau khi Giang Thánh Trác ra khỏi phòng mới có người nhớ đến lời nói vừa rồi thắc mắc, "Theo tớ nhớ, ông nội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-cam-cung-vui/66496/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.