Không khí trong lành, vào ngày đông giá rét mấy môn sinh thường vào học đường sưởi ấm, đến mùa hạ nóng bức, vào thời gian nghỉ ngơi bọn họ thường tụ đập ở mấy gốc cây lớn trong thư quán. Lúc giải lao bọn họ thường tán chuyện bát quái trong thành, nhưng hôm nay không giống, mọi người vây quanh thành một nhóm nói chuyện một hồi, bọn họ nghe nói Hoằng Dương Quán xây dựng mấy chục năm sắp sửa có thay đổi lớn. Nhưng thay đổi ra sao, bọn họ liên tục suy đoán càng làm người khác tò mò hơn. Phương Tử Trần dựa vào bên cạnh Bạch Tế, nằm lên khuỷu tay mơ màng sắp ngủ, bỗng nhiên hắn bật dậy, quấy quấy nước trong ao, nói: “Bạch Tế, ngươi nghĩ lần này thư quán thay đổi cái gì?” Bạch Tế lắc đầu, y không muốn nghĩ mấy chuyện phức tạp đó, mỗi ngày thức dậy đi ngủ đều có Hoắc Tranh bên cạnh, chính là điều y thỏa mãn nhất. “Đi đi đi, đi kiếm chỗ nào mát mẻ đi, không được theo sau ta.” Yến Tuyết Sùng vẫy tay áo, đuổi đám người hầu tránh ra, sau đó hắn lập tức đi đến đứng cạnh Bạch Tế. Phương Tử Trần nghi ngờ, kéo Bạch Tế qua nói nhỏ, “Hai ngày nay vì sao Yến tiểu công tử luôn đi theo chúng ta vậy?” Yến Tuyết Sùng bực bội, “Phương Tử Trần, đừng tưởng tiểu gia không nghe được ngươi đang nói gì, ta và Bạch Tế là bằng hữu, ta đi chung với y thì có làm sao?” Phương Tử Trần không nói, ngơ ngác lắc đầu, hắn không có ý xấu gì mà. “Coi như ngươi thức thời.” Yến Tuyết Sùng nhướng mày hừ hừ cười, quay đầu qua nhìn Bạch Tế, nét kiêu căng trong mắt liền giảm xuống, khóe miệng hắn nhếch lên nhìn như bị ngu. “Bạch Tế, ngươi nói cho ta biết khẩu vị Hồ Nghiễm thế nào đi, hắn thường ngày thích ăn gì? Trong nhà ta vừa có đầu bếp từ phía nam tới, ta muốn đem vài món cho các ngươi.” Hắn tận hết sức lực đi lấy lòng Hồ Nghiễm, từ quần áo đến ăn uống, Yến lão gia mấy ngày nay còn buồn bực không hiểu vì sao hắn lại đổi tính. Bạch Tế buồn cười, “Hôm trước Tiểu Điệp cự tuyệt ngươi, ta thấy rõ ràng ngươi rất thương tâm khổ sở, sao hôm nay lại...” “Ngươi không hiểu đâu.” Yến Tuyết Sùng nghiêm mặt nói: “Nhất định là hắn chưa thấy được thành ý của ta. Ngày nào đó hắn cũng sẽ bị ta làm cảm động thôi.” Hai người nói chuyện Phương Tử Trần nghe không hiểu, hắn muốn hỏi rõ ràng nhưng phu tử đã kêu bọn họ tập hợp lại ở đình viện, có chuyện quan trọng phải thông báo. Mấy học sinh mặc một màu nho phục thuần trắng tập trung tại giữa trung tâm thư quán, bên Hoằng Dương Quán còn có vẻ yên tĩnh, nhưng bên Hưng Võ Viện đang xảy ra một cuộc tranh cãi ầm ĩ, ồn áo đến mức muốn bay cả nóc nhà. “Viện trưởng, võ viện chúng ta dựa vào cái gì phải hợp viện với Hoằng Dương Quán, văn võ xưa nay nước sông không phạm nước giếng, nếu muốn chúng ta học chung với đám mọt sách kia không bằng chũng ta chết trên sân huấn luyện!” Bọn võ sinh nóng nảy vung tay vung chân, “Đúng vậy, chúng ta không đồng ý! Không thể hợp viện!” Viện trường nhăn mày, Thạch võ giáo dáng người cường tráng đứng trước mặt đám võ sinh quát: “Nghe viện trưởng nói chuyện, các ngươi ngứa da phải không, hay là chê huấn luyện ít quá chứ gì, vậy ngày mai tăng lên gấp ba!” Viện trưởng bình tĩnh nói: “Việc này ta đã thương lượng với Trường Trinh tiên sinh bên Hoằng Dương Quán, ta biết các ngươi không thích văn thơ. Nhưng các ngươi có từng nghĩ tới, với tính tình này của các ngươi nếu sau này có vào triều làm quan, lấy lễ tiết làm trọng, tùy tiện đắc tội một người chính là rơi đầu, không chừng còn liên lụy người nhà.” “Võ thuật mạnh mẽ nhưng không thể tu tâm, văn võ đều quan trọng, ta không yêu cầu các ngươi học chữ học đếu lợi hại, nhưng đạo lí làm người nhất định phải hiểu, phép tắc lễ nghi các ngươi đều nên học tập. Bọn võ sinh đồng thời im lặng, Chử Thiếu Kiệt bỗng nhiên vỗ tay nói: “Ta đồng ý hợp viện.” Võ viện vừa yên tĩnh lại thì mấy học sinh bên Hoằng Dương Quán phản ứng cũng không khác bọn họ là bao, chỉ có thể trợn mắt nhìn Trường Trinh tiên sinh, cùng một kiểu không thể tin được. Phương Tử Trần bị sốc tới há miệng, “Hợp, hợp viện?!” Bạch Tế trong lòng nghĩ lại tin tức tiên sinh vừa nói, không giống người khác mà mừng thầm. Văn võ trong suy nghĩ của Bạch Tế rất vô vị, y chỉ biết nếu sáp nhập hai viện thì lúc nào cũng có thể đi cùng Hoắc Tranh, cùng chung một viện học chữ tập võ. Mấy văn sinh giơ tay ý kiến, “Tiên sinh, bọn họ thô lỗ còn ngang ngược vô lý, nếu chúng ta phát sinh tranh chấp, bọn họ động tay động chân thì làm sao?” Tiên sinh cười nói: “Võ viện có võ giáo trấn áp, nếu bọn họ dám đánh người, nhẹ thì bị phạt, nặng thì quan phủ đến xử lí. Ta biết các ngươi khó chịu, nhưng các ngươi tập võ không cần phải giỏi như bọn họ, có thể khỏe mạnh là được.” “Văn sinh trong mắt người ngoài chính là tiểu thư ngốc ốm yếu, tay trói gà không chặt, các ngươi cũng thấy vậy đúng không? Đọc sách không chết được, các ngươi một bụng thi thư học vấn nhưng không rèn luyện thân thể khỏe mạnh, làm sao đi con đường này?” Chúng văn sinh trầm mặc, trong đám người bỗng có một cánh tay trắng trắng giơ lên, là Bạch Tế: “Ta đồng ý hợp viện.” Hết chương 83 <Edit: Thỏ Cụp Tai> Đoán xem mai mốt Hồ Nghiễm sẽ làm nghề gì nà=)))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]