Mùa hạ nóng bức, cây cổ thụ lớn trong viện xòe tán lá che làm cả căn nhà thêm phần mát mẻ. Hắn Trân Châu và Miêu Nhi rất thích nằm trên phiến đá trong viện hóng mát, Bạch Tế cũng thường xuyên vui đùa ầm ĩ với tụi nó. Hoắc Tranh thấy vậy lấy vài sợi dây thừng lớn làm một cái xích đu nhỏ, cho y có chỗ chơi đùa. Ngày nghỉ, ba người ở trong viện cùng mang dụng cụ ra sửa chữa lại đồ vật, trong nhà Lan bà xuất hiện một vị nam tử trẻ tuổi anh tuấn, không quá hai ngày tin tức bên ngoài đã truyền đi rất xa. Có mấy cô nương còn lấy cớ đi qua đi lại trước cửa, mong có thể thấy được Hồ Nghiễm. Chờ khi Yến tiểu công tử mang theo gia nhân đuổi đến ngoài cửa, đã có vài cô nương ngươi đẩy ta kéo đỏ mặt không dám đi vào. Hắn biết rõ mấy cô nương này đều đến tìm Hồ Nghiễm. Yến Tuyết Sùng chà xát hai tay, lo lắng sốt ruột. Hiểu rõ bảo bối của hắn được rất nhiều người mơ ước. Phất tay bảo gia nhân đưa gương đến, Yến Tuyết Sùng nhìn chính mình trong gương, mặt mày tươi sáng gò má tròn tròn, phát quan trên đầu được sửa lại ngay ngắn, quần áo chỉnh chu không một vết nhăn, hắn thấy vừa lòng mới ném gương lại cho người hầu, hất cằm kiêu ngạo nói: "Các ngươi ở ngoài này chờ, không có lệnh của ta thì không ai được vào, nếu có người khác muốn vào các ngươi phải ngăn lại cho ta." Người hầu gật đầu vâng dạ, Yến Tuyết Sùng xách theo quà chạy đến trước cửa. Công việc đều được Hoắc Tranh và Hồ Nghễm làm, Bạch Tế chỉ đi vòng quanh sân nhổ mấy cây cỏ dại. Y nghe có người gõ cửa liền bỏ xẻng nhỏ chạy đi, trước khi Hoắc Tranh đến y đã mở cửa ra. "Bạch Tế." Yến Tuyết Sùng hạ thấp giọng, "Hồ Nghiễm có ở đây không?" "Có, hắn và Tranh Tranh đang làm việc ở hậu viện rồi." "Vậy ta có thể vào gặp hắn không?" Yến Tuyết Sùng trở nên khẩn trương, nhét hộp quà vào tay Bạch Tế, hắn vuốt vuốt tóc mai vài cái, giọng nói không giấu nổi buồn bã, ánh mắt nhìn Bạch Tế cầu xin y giúp đỡ. Hắn lẩm bẩm, "Bạch Tế, ta cảm thấy Hồ Nghiễm không thích ta." Lúc trước hắn thấy Hồ Nghiễm ôm Bạch Tế, bây giờ nhớ lại cũng làm hắn đỏ mắt ghen tị, "Ngươi đã có đại ca ngươi rồi, Hồ Nghiễm ngươi cũng không cần tới đâu. Ngươi dạy ta đi, ta phải làm sao hắn mới đối với ta như vậy, như vậy...?" Bạch Tế khó hiểu hỏi hắn: "Chẳng phải ngươi không thích nam nhân sao?" Lúc trước còn chê cười nói y là con thỏ mà, Bạch Tế tuy không giận hắn làm gì, nhưng y lo lắng Yến Tuyết Sùng có thể làm tổn thương Hồ Nghiễm. Yến Tuyết Sùng rũ mắt ấp úng, "Cái này, cái này không giống, ta cảm thấy Hồ Nghiễm... khá tốt." Thấy tiểu công tử vốn kiêu ngạo bướng bỉnh đột nhiên đổi tính, Bạch Tế nhìn hắn một lúc nới nói: "Vậy ngươi phải ngoan một chút." Học ngoan rồi, không chừng Hồ Nghiễm không chê hắn phiền nữa. Bọn họ vào hậu viện, Hắc Trân Châu đang nghịch ngợm đào bùn quay lại sủa Yến Tuyết Sùng vài cái làm hắn sợ tới mức núp sau lưng Bạch Tế, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía Hồ Nghiễm, yếu ớt kêu, "Hồ Nghiễm..." Hoắc Tranh nhân lúc đang mùa hạ, tính toán đào một cái hầm có thể cất rượu, mùa đông có thể để vào mấy khối băng, đợi khi trời nóng có thể làm vài món đồ ngọt lạnh lạnh cho Tiểu Bạnh ăn đỡ thèm. Hầm là hắn nhân lúc rãnh rỗi mới đào, cộng thêm có Hồ Nghiễm giúp đỡ nên tốc độ nhanh không ít. Khi hai người làm việc đôi khi sẽ nói với nhau vài câu, Hoắc Tranh biết được không ít chuyện trước đây của Bạch Tế, lúc con thỏ mới hóa hình đi xuống núi, ngốc đến làm người đau lòng. Yến Tuyết Sùng đột nhiên xuất hiện, Hồ Nghiễm thấy hắn, mày hơi nhíu lại không vui, "Nhóc con này sao lại tới đây?" Bạch Tế giải thích, "Tiểu Điệp, hắn tới gặp ngươi." Yến Tuyết Sùng phía sau nắm vai Bạch Tế, liên tục gật đầu. Hồ Nghiễm lại nói: "Ta đối với ngươi không có hứng thú, ngươi không cần bận tâm, người mà ta muốn thích, bộ dáng ít nhất cũng phải như Tiểu Bạch." Hoắc Tranh bên cạnh nghe được, sắc mặt lập tức tối sầm xuống. "Khụ... ta đang ví dụ thôi." Hồ Nghiễm lập tức chữa cháy. Yến Tuyết Sùng từ nhỏ được chiều chuộng mà lớn lên, tính tình hắn kiêu ngạo, muốn làm cái gì đều không cần giấu giếm, hắn nghĩ gì đều viết hết lên mặt. So với Hồ Nghiễm suy nghĩ khôn khéo, liếc mắt một cái đều nhìn thấu hắn. Hồ Nghiễm trước nghĩ lợi dụng Yến Tuyết Sùng tìm được Bạch Tế, hơn nữa còn muốn vui vẻ chơi đùa tiểu công tử này một chút. Sau khi tiếp xúc mới phát hiện tiểu công tử này bản tính không xấu, khi tìm được Bạch Tế, hắn bỏ ý đồ kia, đổi ý từ chối Yến Tuyết Sùng. Làm trò cười trước mặt hai người cùng một cặp chó mèo nhà Bạch Tế, sắc mặt Yến Tuyết Sùng không kìm được vừa đỏ vừa trắng. Bạch Tế phát hiện hắn chộp bả vai mình run rẩy, y quay đầu thấy chóp mũi Yến Tuyết Sùng hồng hồng, trông cực kỳ chật vật nhưng vẫn duy trì dáng vẻ kiêu ngạo. Bạch Tế cào tóc vài cái, y muốn qua bên Hoắc Tranh lại bị Yến Tuyết Sùng liều chết nắm y không buông, còn nghe hắn ngập ngừng nói nhỏ, "Chờ, chờ một chút, ngươi đừng đi, cho ta nắm trong chốc lát." Trong lòng Yến Tuyết Sùng đau khổ, không khóc không nháo buông Bạch Tế ra, hâm mộ nhìn y được Hoắc Tranh nắm tay ôm người xuống hầm. Hồ Nghiễm trước sau vẫn đưa lưng về phía hắn, ngay cả hành động cầm xẻng đào đất lọt vào mắt hắn cũng thành xinh đẹp động lòng người. Yến Tuyết Sùng bị mê hoặc, líu lưỡi nghĩ thầm: Thôi thôi, không phải chỉ là bị cự tuyệt thôi sao, cũng không mất nổi hai cọng lông, hắn chưa từ bỏ đâu. Hết chương 82 <Edit: Thỏ Cụp Tai>
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]