Hoắc Tranh ngốc, Bạch Tế cũng bị hỏi đến choáng váng, ngốc theo. 
Bạch Tế vượt qua hai ngày nơm nớp lo sợ bí mật mình là yêu quái bị phát hiện, sợ Hoắc Tranh lại hỏi nhiều y một câu. Nếu Hoắc Tranh nghiêm túc chất vấn y việc này, ở trước mặt Hoắc Tranh, Bạch Tế vốn chẳng có gan tiếp tục nói dối. 
Y âu sầu lo lắng nghĩ, làm người thật khó, làm người nói dối còn khó hơn. Nhưng y muốn ở lại bên người Hoắc Tranh, không thể không lừa gạt đối phương. 
Bạch Tế mấy ngày này an phận ở trong nhà nơi nào cũng không đi, mọi khi Hoắc Tranh ra cửa, y luôn như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau mông, vì để Hoắc Tranh không nghi ngờ, y hạn chế ra ngoài, nhìn ngoài mặt Hoắc Tranh có vẻ sóng êm gió lặng, tinh thần Bạch Tế luôn thấp thỏm lo âu dần dần thả lỏng. 
Không nghĩ tới Hoắc Tranh ngoài mặt không gợn sóng, thật ra trong lòng lại lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan. 
Hoắc Tranh một bên không muốn tin tưởng chyện này, mặt khác lại khó tránh tâm tư tự trách giày vò bản thân. 
Mỗi khi đến đêm khuya, Hoắc Tranh luôn đứng trước bài vị Hoắc Thiên Quân sám hối đến tận nửa đêm mới trở về phòng, Bạch Tế trở nên an phận khác hẳn bình thường làm trong lòng hắn nghi ngờ càng sâu, Hoắc Tranh bất động thanh sắc mà quan sát nhất cử nhất động của Bạch Tế. 
“Tranh Tranh!” 
Bạch Tế đem củi ướt đã phơi khô ráo trong sân viện ôm về nhà bếp, sắp xếp chỉnh tề, thấy Hoắc Tranh đứng trong viện 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-cai-lo-tai-dung-thang-len/736443/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.