*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bó hoa Hoắc Tranh tặng cho được Bạch Tế đặt ở vị trí dễ thấy nhất trong phòng, cắm trong bình gốm sứ đầy nước, có thể sống tốt mấy ngày.
Bạch Tế mỗi ngày thức dậy chuyện đầu tiên làm là xuống giường xem hoa của mình, mỗi lúc ăn cơm, đều phải đem bình hoa ôm đến trên bàn, thời thời khắc khắc trông coi.
Y coi hoa thành thiên kim bảo bối mà che chở, đặc biệt ánh mắt dừng trên người Hoắc Tranh, giống như cô nương gia mới biết yêu ngắm người trong lòng, Hoắc Tranh lại dần dần hối hận, đáng lẽ không nên đưa hoa cho y.
Đến bảy ngày sau, hoa dần khô héo. Cánh hoa úa vàng nhăn nhúm rụng xuống, Bạch Tế đi chân trần xuống đất, nâng lên bình hoa bảo bối của mình chạy ra ngoài, mới sáng sớm, Hoắc Tranh vừa mở cửa phòng ra, một bóng người chạy đến đâm vào trong ngực hắn.
Rầm......
Bình sứ cứng rắn đập vào người, Hoắc Tranh ngạc nhiên, “Tẩu tử...”
Thân thể Hoắc Tranh rắn chắc, chẳng những không bị Bạch Tế đụng ngã, ngược lại người đâm vào hắn là Bạch Tế lại bật ngửa ra sau, cái mông ‘bẹp’ xuống đất một phát, đau đến ai da một tiếng.
Bạch Tế dù bị đau, nhưng vẫn không quên ôm chặt bình hoa trên tay, đôi mắt dừng trên cánh hoa khô vàng, “Tranh Tranh, hoa tàn rồi.”
Hoắc Tranh đỡ Bạch Tế dậy, giúp y phủi sạch bụi đất trên người, “Tẩu tử, có bị thương chổ nào không?”
Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-cai-lo-tai-dung-thang-len/736442/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.