Tịnh Kỳ đầu óc rối bời nhẹ nhàng nằm xuống giường, mọi người nói tàu thuyền ở đây đều ra khơi hết rồi không thể quay về được nhưng mình rất lo cho bà. Trạch Hải giờ lại còn như vậy, mình chỉ có thể chờ sự cứu giúp từ bên ngoài...
Trời bên ngoài đột nhiên mưa lớn rất xối xả, một lượng nước khổng lồ cứ rơi xuống còn kèm theo tiếng đùng đoàng vang trời, những tia sét không ngừng nghĩ hoạt động.
Tịnh Kỳ bật dậy nhìn ra thời tiết bên ngoài, Trạch Hải có sao không vậy? Cô gái nhanh chóng chạy ra khởi phòng, mở mạnh cánh cửa phòng anh mà đi vào.
Nến thắp xung quanh cũng đã tắt hết, cái nơi gì điện thoại không có, điện lại càng không. Trạch Hải ở đâu rồi?
- Trạch Hải! Là em đây, anh đang ở chỗ nào?
- Vợ... vợ...
Tịnh Kỳ nghe thấy tiếng hồi đáp yếu ớt mà xác định được vị trí của anh mà chạy tới ôm lấy anh:
- Em đây rồi, không sao hết
- Không ai cần anh hết, họ đều rời bỏ anh.
- Em không... em sẽ không bỏ anh đâu
Cô càng ôm chặt lấy anh, mình là người mà năm đó đã rời bỏ Trạch Hải, bây giờ mình lại đang gieo hy vọng cho anh ấy nữa rồi.
Tịnh Kỳ nhẹ nhàng và truyền đến cho anh một cảm giác ấm áp, khi trời ngoài kia ngừng sấm thì cô đỡ anh ngồi lên giường:
- Hết rồi, không sao nữa đâu
- Vợ đừng đi mà ở cạnh anh đi. Anh sợ lắm!
- Anh nằm xuống nhắm mắt lại ngủ là không còn gì nữa đâu
Trạch Hải lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-boss-yeu-nhau-ha/650136/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.