Tuyết Khê thấy vẻ mặt căng thẳng của Hạnh liền vội vàng tiến tới. Tất cả là tại cô, tại cô tự ý dẫn khách về nhà rồi làm đổ bể đồ đạc quý của Hạnh. Cái chén sứ kia Tuyết Khê biết Hạnh rất thích.
– Hạnh!
Hạnh như nén giận nhìn Tuyết Khê, không nói không rằng xoay người bỏ ra phòng khách! Nếu không phải vì Tuyết Khê Hạnh sớm đã lao vào cho hai người đàn ông kia một trận ra trò rồi.
Đáng ghét, cái chén quý của Hạnh khổ công sưu tập được giờ như thứ bỏ đi rồi. Sau khi Hạnh đi khỏi, Khê Khê quay lại nhẹ giọng.
– Thật ngại quá, những việc còn lại để tôi làm cho, Tổng Giám Đốc Hoàng và trợ lý có thể ra ngoài uống trà.
– Tôi sẽ dọn dẹp mớ này!
– Không cần đâu, tôi cũng đang sẵn tay cứ để tôi làm
Nói xong Tuyết Khê đi ra lấy chổi!
Cậu trợ lý vuốt ngực thở sâu nhìn sang Đinh Kiên Hoàng vô tình bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của anh. Dù biết trước kết quả nhưng kỳ thật khi nhìn vẫn thấy sợ hãi giật mình. Cơ mà dù chọn lại cậu vẫn sẽ bán đứng Tổng Giám Đốc Hoàng, thà chết dưới tay anh còn hơn dưới tay chị Hạnh.
Cậu trợ lý nhe răng cười xòa nhẹ giọng gọi!
– Giám Đốc Hoàng!
– Hừ, cậu chê lương bổng tôi trả ít?
Trợ lý Hà nghe vậy thì liền hiểu ra ngụ ý của anh, vội vã lắc đầu lia lịa! Nét mặt đáng thương vô cùng. Cậu nào dám chê lương của Tổng Giám Đốc Hoàng chứ, cậu Hà dè dặt bộ dáng khép nép đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-ben-do/3169541/chuong-22.html