– Tuyết Khê, chúng ta đi ăn mừng thôi, mừng cậu đã li hôn tên khốn đó thành công!
Hạnh vốn thẳng tính nên câu trước câu sau hầu như nghĩ gì nói nấy, cũng không quan tâm nhiều, Tuyết Khê nghe xong thì khẽ mỉm cười gật đầu, tuy ngoài mặt vui vẻ thế thôi, nhưng Hạnh biết Tuyết Khê đôi phần sẽ có đau lòng. Phụ nữ vốn dĩ có nhiều lúc yếu đuối và nặng tình cảm. Đâu phải cứ li hôn là chấm dứt xong xuôi? Dù gì cô và Lưu Triết cũng đã có hơn bốn năm quen nhau, nếu nói không buồn thì là đang nói dối, điều này Hạnh hiểu nhưng căn bản cái thằng khốn Lưu Triết kia không đáng để Tuyết Khê phải buồn rầu luyến tiếc.
Bản thân đã có vợ con còn ra ngoài hú hí ngoại tình, đã vậy không có chính kiến riêng, hèn hạ nhu nhược, loại đàn ông đó có cho Hạnh cũng không cần.
Tuyết Khê thở dài một hơi, dường như đã nghỉ thông suốt, cô cười cười nói.
– Đi thôi! Về nhà mở tiệc ăn mừng.
Dù sao cũng đang còn con nhỏ Tuyết Khê không thể bỏ thế mà đi được. Hạnh gật gù híp mắt cười hào hứng đồng ý. Cả hai cùng leo lên xe nhanh chóng rời đi, bên trong nhà Lưu Triết vẫn còn đang chật vật với mớ rượu Hạnh tưới vào người, Lưu Ly dùng khăn tay lau đi vết rượu vừa luôn miệng chửi thái độ gắt gỏng khó chịu.
– Chiếc váy hàng hiệu đắt tiền của con bị bẩn cả rồi, con Hạnh đó đúng là đáng ghét mà aaaa.
Vì cảnh tượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-ben-do/3169531/chuong-17.html