Câu nói mỉa móc của luật sư bà Lưu nghe không lọt lỗ tai. Ý ông ta đang nói bà đây là ăn ở không có đức mới nhận lấy hậu quả như này?
Đúng thật buồn cười, bà Lưu không chịu nhẫn nhịn, gân cổ lên quát.
– Đừng đổ thừa cho tôi, nhà chúng tôi tích đức, làm từ thiện đã nhiều năm trời cao chứng kiến, có trách thì trách cái bản thân ông quá bất tài vô dụng không thắng nổi vụ cỏn con này.
– Tôi đúng là mắt mù mới thuê ông.
Luật sư chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, không so đo chấp nhặt với một người đàn bà, ông thở dài bước đi. Bà Lưu trừng mắt muốn đuổi theo phân cho rõ ràng liền bị Lưu Triết và Lưu Ly ngăn lại, xung quanh chỉ vì tiếng cãi vã mà thu hút không ít ánh mắt tò mò từ mọi người.
Lưu Triết xấu hổ ngăn lại!
– Đủ rồi mẹ, mọi người đang nhìn.
– Tao sợ cái gì chứ? Mày không thấy con Tuyết Khê nó đã nuốt hết phân nửa gia tài nhà mình rồi hả con, còn quan tâm thứ xung quanh?
– Mẹ!
– Mẹ con cái gì, từ đầu không cưới nó thì đâu có mất tiền, mày đúng là ngu lắm con à.
Lòng tham che mờ đi hai mắt khiến bà ta không còn màng tới hai chữ hình tượng, cứ cố chấp gào lên quát mắng hết luật sư rồi quay sang Lưu Triết cũng mắng nốt. Anh vỗ trán mệt mỏi.
– Vốn dĩ nó cũng là tiền của Khê Khê, tòa phán cũng không sai.
– Mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-ben-do/3169529/chuong-16.html