Từng câu từng chữ từ miệng Tuyết Khê thốt ra rành mạch dứt khoát sắc lẹm ban tặng cho Đan Nhi, cô ta tức anh ách tay chân run bần bật, bản thân kiềm chế không được mà lớn giọng hét lên.
– Aaaaa, cô dám nói như vậy với tôi à? Ai cần đồ bố thí của cô?
– Không thèm sao em lại ở đây?
– Ha! Chuyện đó nên hỏi cô mới phải, cô làm dâu kiểu gì mà để mẹ chồng không công nhận, cô biết gì không là mẹ chồng của cô sang nhà xin rước tôi về đây ở, chứ cô nghĩ tôi thèm à?
– Loại như cô làm dâu đã hai năm nhưng chỉ như con ở, đã thế còn không đẻ được con trai, cô thấy không, mẹ anh Triết chăm sóc tôi từng li từng tí, vừa thương dâu vừa thương cháu.
– Đứa bé trong bụng em đã chắc gì con trai?
– Dù không phải là con trai ít nhiều tôi vẫn hơn cô.
Tuyết Khê cười nhạt, Đan Nhi chỉ mới tiếp xúc với bà ta vỏn vẹn mấy tiếng thì làm sao có thể hiểu bằng cô sống chung 2 năm? Ngoài mặt bà ta nói không quan trọng nhưng một khi đứa bé trong bụng Đan Nhi là con gái dù nhà cô ta có giàu chắc chắn cũng bị bà ta hoạnh họe. Tuyết Khê hiểu mẹ chồng, bà ta là người chỉ muốn cháu trai để nối giỏi.
Tuyết Khê cũng không muốn nhiều lời, nếu cô ta đã tự tin như vậy thì nên để cô ta trải nghiệm một lần xem sao. Tuyết Khê điềm nhiên lên tiếng.
– Ừ, thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-ben-do/3169513/chuong-10.html