Edit:Thanh Dj
Beta:kitkentt
“_Vì sao phải làm như vậy?”
Võ Kinh vừa nghe nói Điền gia phát sinh chuyện lập tức cảm giác được việc này nhất định có liên quan đến Phiêu Thịnh. Phiêu Thịnh híp mắt đánh giá Võ Kinh, rất kỳ quái Võ Kinh đưa ra câu hỏi với giọng chỉ trích như vậy.
Giống như cảm thấy được giọng điệu bản thân có phần không được tự nhiên, Võ Kinh liền thay đổi giọng điệu cho thích hợp hơn:
“_Ta là muốn hỏi, chuyện của tiệm vải chưa chắc cùng Điền gia có quan hệ, lại nói dù cho có quan hệ cùng Điền gia thì cũng chỉ có Điền Bân mà thôi, cần gì phải liên lụy tới những người khác trong Điền gia.”
Nghe được chuyện của Điền gia triệt để suy tàn, ngay cả một chút gia sản của tổ tiên cũng phải lấy để trừ nợ, một nhà hơn mười miệng ăn đành phải đến ở tạm trong gian nhà nhỏ rách nát, Võ Kinh nhất thời không rõ vì sao trong long mình đầy cảm giác chua xót. Nhíu mày, Phiêu Thịnh tà tà cười:
” _Người không phạm ta, ta không phạm người. Chính là không nghĩ tới Điền lão gia kia cũng là một từ phụ (người cha hiền thương con),thế mà lại giúp cái đứa con bất hiếu kia trả nợ.”
Nhìn vào khuôn mặt đang cười của Phiêu Thịnh, Võ Kinh thấy mơ hồ, nụ cười kia vẫn mê người, cuồng dã như vậy, ánh mắt của hắn vẫn rực rỡ như thế, mang theo một chút hung tàn cùng khát máu. Chín năm trước, ta chính là mê luyến nụ cười cùng ánh mắt này, hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-au-chi-thuong/3159728/quyen-2-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.