Thần sắc hoảng hốt đi qua con đường đã đi qua hàng nghìn lần, Võ Kinh phân không rõ hiện giờ chính là tên nhóc Võ Kinh mười bốn tuổi, hay cái tên A Nê hai mươi sáu tuổi, mỗi nhánh cây mỗi ngọn cỏ, mỗi hòn núi mỗi viên đá trong đình viện chưa từng thay đổi, chưa từng phai màu, chính vẫn tiên linh mà rực rỡ được khắc sâu trong trí nhớ. Có khi dùng hết sức lực để quên một thứ gì đó, trái lại càng nhớ kỹ hơn. Tại Trần phủ này, Võ Kinh chính vẫn nhớ rõ Phiêu Thịnh, nhưng y cũng như đang khước từ sự thay đổi của hắn.
“Đại thiếu gia, đại thiếu gia. Đúng là ngài. Trời ạ! Ngài có nhớ tôi không, Xá…” Chưa kịp tới phòng khách, một nữ tử khoảng bốn mươi tuổi đã chờ trên đường.
“Nhớ chứ, Xá nhị dì. Hồi còn nhỏ, ta thích nhất món ngọt ngươi làm cho ta.”
Châu quan cao cao, y phục bằng tơ lụa màu sắc diễm lệ, một đôi mắt sắc sảo, một đôi môi đỏ tươi, tay cầm quạt, Xá nhị dì vẫn như lần đầu hai người gặp mặt, ánh mắt sắc sảo nhìn Phiêu Thịnh, rồi lướt qua Võ Kinh.
Miệng khô khốc, đầu choáng váng, đây là khảo nghiệm đầu tiên, Võ Kinh ám chỉ chính, đứng thẳng lưng, nắm chặt tay, mắt nhìn thẳng Xá nhị dì.
“Vị này là?” Lại câu hỏi vừa rồi.
“Hắn là A Nê, là ân nhân cứu mạng của ta. Vị này là Xá nhị dì.”
“Nga, sao chúng ta lại đứng đây nói chuyện thế này? Mau mau. Lão gia phu nhân đang chờ.” Hầu như không hề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-au-chi-thuong/3159704/quyen-1-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.