Vì sao? Ta vốn đã hiểu mọi chuyện chỉ còn là quá khứ, tại sao ta vẫn vô pháp khắc chế chính tâm cùng ánh mắt, luôn dõi tìm hắn, vô pháp dời đi. Ta chỉ có thể trốn trong bóng đêm, dơ bẩn nhìn trộm người dưới ánh dương quang. Hắn vẫn như xưa, tối loá mắt. Hãy để ta nhìn hắn thêm vài lần nữa. Chỉ đến mai, suốt đời này, chúng ta sẽ mãi mãi không gặp lại nhau nữa. Đây chính là giấc mộng mỹ lệ mà tàn khốc cuối cùng ông trời dành cho ta.
Nhìn Phiêu Thịnh về tới phòng, Võ Kinh mới thu hồi đường nhìn. Chật vật tương những mảnh thuỷ tinh nhỏ trên mặt đất dọn sạch sẽ, sau đó ngồi tại bên giường. Cởi y phục, nhìn những vết thương vừa mới xuất hiện, dùng nước sạch lau qua. Mỗi khi tình cảm giấu kín vô pháp ức chế, Võ Kin lại tự hại mình để phát tiết tình cảm đang bị kiềm hãm trong lòng sắp sửa bạo phát, dùng đau nhức của cơ thể để giải quyết thống khổ của tâm linh. Từ đêm đó, lưu lại không chỉ một cơ thể tàn tật, mà tâm linh y lại càng khiếm khuyết. Từ đêm đó, y chỉ có một khao khát cháy bỏng. Từ đêm đó, y đình chỉ trưởng thành, dù về sinh lý hay chính tâm lý.
Chân lại bắt đầu đau nhức. Cơn đau từ khớp xương lan tỏa khắp cơ thể làm Võ Kinh cực kỳ đau đớn. Y cố sức đánh mạnh vào chân, đây là căn bệnh đêm đó đã lưu lại. Cảm giác đau nhức còn chưa thuyên giảm, y kéo cao gấu quần, lộ ra một đôi chân đầy những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-au-chi-thuong/28864/quyen-1-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.