Tiêu Tiểu Tiểu nhận lấycây trâm kia trong tay, dè dặt cẩn thận đi theo phía sau Phàn Ngưỡng Cực, giốngnhư tùy tùng, im lặng, không dám tác quái.
Dọc đường đi, chỉ thấyPhàn Ngưỡng Cực thỉnh thoảng lại đông dạo dạo, tây lắc lắc. Nàng có muốn mởmiệng cũng không dám hé răng, chỉ sợ chọc cho vị Thập Tứ gia này khó chịu, rồitiện đường đem nàng đến nha môn. Tuy rằng hai ngày sau nàng không kể chuyệnBình quận vương, nhưng Phàn Ngưỡng Cực quyền to thế lớn, tùy thời ném nàng vàotrong lao cũng chỉ là việc nhỏ.
Ở trên đường lớn dạo mộtlúc lâu, Phàn Ngưỡng Cực rốt cục mới cam nguyện về vương phủ.
Tiêu Tiểu Tiểu lại bướcvào vương phủ một lần nữa, nhưng lúc này là thanh tỉnh, bởi vậy nhịn không đượchết nhìn đông rồi nhìn tây, nhìn đến tròng mắt cũng muốn rớt xuống đất.
Đi theo một đôi chủ tớnày rẽ trái lượn phải một hồi, rốt cuộc vào đến đạisảnh. PhànNgưỡng Cực vừa mới ngồi xuống, Ba Cách liền nhanh chóng bảo người dâng trànóng.
Tiêu Tiểu Tiểu trong tayvẫn giữ cây trâm, tay chân không tự nhiên buông thả bên người.
“Ngươi còn sững sờ cáigì?” Phàn Ngưỡng Cực uống một ngụm trà, từ mép chén nhìn nàng một cái.
“Ách?” Nàng phản ứnglại.“Cái này…… là cây trâm của vương gia.” Nàng đi tới nhanh chóng rút cây trâmtrong tay ra.
“Ngươi ngốc sao? Đã nóicho ngươi, còn đưa lại làm cái gì?” Hắn không kiên nhẫn trừng mắt liếc nàng mộtcái.“Tốt lắm, bắt đầu đi! Ngươi kể câu chuyện nghe đặc sắc một chút.”
“Vương gia thật sao muốnnghe ta kể chuyện? Nhưng mà…… Vừa mới tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hach-vuong-gia/2852885/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.