Mạc Uyển Kinh giờ đây đã hoàn toàn chấp nhận sống với thân phận mới nhưng cô vẫn rất ít khi lộ diện ra bên ngoài hay có thể nhìn thấy cô lúc đi dạo phố là với những trang phục bình thường cùng đôi mắt đen tuyền.
Hôm nay được sự chấp thuận xuất cung của Đế Diêu Hàn và Hồng Tuyết Như, Mạc Uyển Kinh liền ra ngoài và có dự tính đến nhà ngoại của mình thăm hỏi ông bà.
Tử Thích cũng được phong làm cận vệ duy nhất có đặc quyền dùng thẻ ra vào hoàng cung hay bất kì nơi nào công chúa muốn đi mà không kẻ dám ngăn cản. Đúng là một trong những danh gia vọng tộc có khác, đến cả biệt thự cũng lớn hơn của Hách Liên Tử Mục mấy phần.
Mạc Uyển Kinh khoác trên mình bộ đồ giản dị nhìn chẳng ra công chúa quyền quý một chút nào khiến mấy người hầu ở cổng có chút nghi ngờ nhưng khi thấy lệnh bài từ tay Tử Thích thì mới chịu hoan nghênh cô.
“Công chúa, có vẻ như bọn họ không tin thân phận của người cho lắm.” Tử Thích vừa đi vừa nói.
“Không sao, cứ mặc kệ đi.” Mạc Uyển Kinh không để ý thái độ của những người kia mà chỉ muốn đến thăm ông bà của mình, cô được mẹ mình kể chi tiết tính cách, sở thích của từng người trong gia đình nhà ngoại để dễ đối đáp hơn.
Một phần cô cũng muốn nhờ ông ngoại điều tra giúp một số việc trong quá khứ vì nếu như nhờ vả đến phụ hoàng và thái tử thì có vẻ chuyện này lại là cả một vấn đề khác khó nói.
“Này cái cô kia, cô là ai mà có thể tùy tiện vào đây?” Một cô bé khoảng ngần hơn mười hai tuổi gì đó láu lỉnh chạy đang nghịch ở gần đó thì thấy có người lạ vào nha nên cô nhanh miệng thốt lên tra hỏi bằng giọng có chút chanh chua.
Đoán ngay được đây là Hồng Mỹ Lệ con gái của cậu ba Hồng Ân Sơn trong nhà, Mạc Uyển Kinh dừng chân rồi rẽ hướng ánh nhìn qua chỗ có âm thanh vừa truyền đến kia mà nở nụ cười rất tươi, cô đáp lời ngay “Ta là chị của em, không lẽ em không biết?”
“Chị? Cô đừng có nói bừa, tôi không có người chị nào như cô cả. Tôi sẽ đi mách ông nội có kẻ mạo danh vào nhà.” Vì tính tình có chút bướng từ nhỏ nên Hồng Mỹ Lệ làm việc gì cũng không chờ người ta nói hết thì đã làm theo ý mình và lần này cũng vậy.
Mạc Uyển Kinh chỉ biết lắc đầu, cô vẫn cười nhưng nụ cười có bảy phần bất lực và ba phần còn lại cũng như bảy.
Hồng Tẫn nghe thấy cháu gái mình nói thế lại cứ tưởng kẻ nào to gan đến độ đang ban ngày ban mặt mà không xem nhà hầu tước ra gì nữa muốn vào là vào muốn ra là ra. Nhưng ngay khi đến cửa và nhìn thấy Mạc Uyển Kinh thì ông liền thay đổi sắc mặt từ tức giận, khó chịu thành niềm nở, vui mừng ngay.
“Ông là kẻ đó…”
“Mỹ Lệ, đó là con gái của cô cả con đấy, đừng có mà hỗn hào. Thiên Nữ, sao đến mà không báo với ta một tiếng ta cho người đi đón cháu.” Hồng Tẫn quay qua nhắc nhỡ đứa cháu gái nhỏ kia rồi lại đi đến gần Mạc Uyển Kinh mà hỏi han, ông còn tự trách hơn khi nhìn xung quanh công chúa mà lại chỉ thấy mỗi một cận vệ duy nhất là Tử Thích đi theo.
Thân là lá ngọc cành vàng nhưng từ nhỏ đã bị đối xử thất thiệt và nghe biết bao nhiêu lời oán thán thì giờ đây cô có hơi xúc động khi mình được mọi người xung quanh chiều chuộng hết mực.
“Không sao đâu ạ, chỉ là hôm nay cháu đến thăm ông bà và cũng muốn làm phiền ông giúp điều tra một số chuyện. Không biết ông có bằng lòng nghe cháu nói đôi câu không?” Mạc Uyển Kinh cầm lấy tay của Hồng Tẫn nhờ vả rồi cùng ông đi vào bên trong hầu phủ.
…………
Ở trong cung điện nước D lúc này.
Hoàng tử nước láng giềng tự dưng không mời mà đến, lại còn khắc đến hôn sự của Mạc Uyển Kinh với hắn khiến hai cha con Đế Diêu Hàn có phần nghĩ ngợi. Đúng thật là hai nước có một giao hẹn từ lâu là ‘nếu hoàng tử nào của nước M cưới được công chúa nước D thì sẽ được sắc phong làm thái tử kế nghiệp đất nước sau này.’
Và mấy hôm nay đã có tận ba vị hoàng tử thứ của nước M đến cầu hôn Mạc Uyển Kinh nhưng chưa ai qua được thử thách mà cô đặt ra.
“Bệ hạ, xin ngài có thể cho ta gặp công chúa để đích thân trả lời câu hỏi chả nàng ấy không?” Trì Phó Tư mạnh dạn nói thẳng ý nguyện của mình với Đế Diêu Hàn với vẻ khẩn cầu lắm.
Nhưng Đế Diêu Mộc Long lại có chút không vừa ý vì anh không cho phép kẻ nào dám lăm le cướp em gái khỏi mình, dù sao cũng mới được ở bên Mạc Uyển Kinh mấy hôm nên anh không nỡ để cô gả cho bất kì tên nhóc nào dù có là hoàng đế nước M thì cũng không được chứ đừng nói là hoàng tử nước M.
“Không được, em gái ta thân phận cao quý không phải ai cũng có thể nhìn là nhìn được đâu. Kể cả ngươi có là nhị hoàng tử nước M đi nữa thì cũng vậy thôi.”
“…” Trì Phó Tư lặng ngắt như tờ ngay sau khi nghe thấy lời nói chắc nịch này của Đế Diêu Mộc Long.
Bỗng từ ngoài có người truyền tin tới “Thưa bệ hạ, đại hoàng tử nước M xin gặp.”
“Cho vào đi.” Đế Diêu Hàn nói rồi lại nghĩ ‘Trì Hoắc ư? Hắn sao lại đến đây, không lẽ cũng vì Thiên Nữ mà đến?’ Có hơi lo sợ trước người đàn ông với danh xưng ‘chiến vương’ này nên Đế Diêu Hàn rất nhanh đã cho người mời anh vào.
Trì Phó Tư cũng khá bất ngờ và tự đặt câu hỏi tại sao đại ca ác ma của mình cũng đến đây, rõ ràng trước đó lúc phụ hoàng của bọn họ ra chỉ thì anh đã phớt lờ và từ chối ngay. Cái người này làm gì cũng không theo một khuôn khổ hay ý ai nên anh đi đâu hay làm gì cũng là một bí ẩn.
Trì Hoắc khấu kiến hai vị có tước vị cao nhất của nước D xong thì mở lời ngay tránh vòng vo đôi co mất thời gian “Tôi muốn cầu thân với công chúa, không biết cô ấy có ở đây không?”
“…” Với cái sự thẳng thắn quá sức đến độ cứng ngắc này thì Đế Diêu Mộc Long cũng cần thời gian để xem xét lại vị phò mã này rồi đấy.
Đế Diêu Hàn lắc đầu rồi phì cười, ông chầm chầm nói “Không giấu gì hai vị, hôm nay con gái ta ra ngoài rồi nhưng cụ thể là đi đâu thì ta không biết. Nếu hai người không ngại thì có thể tự đi tìm, ai là người đáp ứng được yêu cầu của con bé thì chúng ta sẽ chấp thuận gả nó cho người đó.”
Đế Diêu Mộc Long thấy tình hình không ổn nên liền sai người bí mật đi báo tin cho Mạc Uyển Kinh ngay, để cô có phương án dự phòng vì anh biết cô không muốn gả đi nên mới đưa ra yêu cầu vô hết sức như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]