Hai giờ sáng.
Cả đêm Mạc Uyển Kinh đã không ngủ mà dành thời gian đó xếp gọn mấy bộ đồ của mình vào vali, đôi mắt ứa lệ nhìn lại căn phòng trước mặt một lượt, cô ngồi xuống trước bàn trang điểm mà gắn lens mắt lên. Từng hồi ức đẹp về nơi đây mơ màng hiện lên trong tiềm thức, có lẽ chỉ những lúc như này nhớ lại Mạc Uyển Kinh mới thấy tiếc nuối vô cùng.
Cả đời này cô đã chịu nhiều tủi nhục cho đến khi gả vào nhà Hách Liên, người nào người nấy đều đối tốt với cô đến không nỡ rời đi mà không có lấy một lời từ biệt. Nhưng thứ cho Mạc Uyển Kinh cô không thể chóng mắt lên nhìn người nhà của mình bị Hách Liên Tử Mục giết được mặc dù họ có từng bỏ rơi cô đi nữa thì đó vẫn là chốn về cuối cùng của cô.
Cạch!
Nhìn thấy trong nhà không còn một bóng người, chỉ mỗi Hách Liên Tử Mục đã say mèm ngủ thiếp trên ghế. Khuôn mặt anh có chút gầy hơn rồi nhưng tất cả là tại anh tự ép bản thân mình vào bước đường này thôi, Mạc Uyển Kinh đau lòng dứt khoát nhìn mà khắc ghi tất cả các đường nét trên khuôn mặt người đàn ông này rồi mới rời đi.
‘Xin lỗi Tử Mục, nhưng em không thể nhìn anh giết chóc để đôi bàn tay đó dính máu tươi nữa. Chuyện này em sẽ điều tra rồi xử lý giúp anh, cứ coi như đây là lời cảm ơn em dành cho anh vì suốt thời gian qua đã chăm sóc em, đối tốt với em…Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hach-lien-phu-nhan-o-tren-anh-o-duoi/3551196/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.