Hách Liên Hãn gác chân nhau, tay chống cằm dựa trên thành ghế, ông cố ý trêu chọc mấy câu ‘‘Sao, cuối cùng cũng biết rằng trên đời này có thứ mình không làm được mà nhờ đến sự giúp đỡ của anh à?’’
Lấy từ trong ngăn kéo một bức ảnh, anh bước đến gần Hách Liên Hãn mà đưa cho ông xem, đôi mày bỗng nhăn lại khó chịu mở lời ‘‘Không phải cả chục năm nay anh luôn ở bên ngoài sao? Có từng thấy cô gái nào có màu mắt như này không?’’
‘’…’’ Trầm tư một lúc như nhớ ra điều gì đó đáng ngờ, Hách Liên Hãn cố gắng lục lại mọi hình ảnh trong bộ nhớ thiên tài của mình. Hai đôi mắt như sáng rực, đặt tấm ảnh xuống bàn rồi mới lên tiếng ‘‘Có thì có đấy nhưng mà người đó rất cao quý, bà ấy là công nương nhà hầu tước nước D tên là Hồng Tuyết Như cùng là hoàng hậu hiện tại của đất nước này. Mà cũng không đúng hình như bà ấy có màu mắt tím chứ nhỉ, còn màu mắt xanh biếc này…là của hoàng gia Đế Diêu. Chuyện này có liên quan gì với em?’’
Hách Liên Tử Mục lại thấy lạ, trên đời lại có chuyện ly kì đến như này sao? Anh từng cho Tào Anh đi thăm dò thì vừa hay biết được vị công nương của nước D này từng đến Vân Nam sinh sống khoảng chừng bảy, tám năm gì đó thì bỗng dưng mất tích rồi lại trở thành hoàng hậu nước D ngay sau đó mấy tháng. Chuyện anh không hiểu là Hồng Tuyết Như đến Vân Nam rồi thì đi đâu, bà cứ như bóc khói khỏi nơi này sau một đêm vậy mà không có ai hay biết gì?
‘‘Cũng không liên quan gì, chỉ muốn tìm con gái của bọn họ để rửa nợ cho Thiết Thấu thôi.’’ Hách Liên Tử Mục nói nhanh.
‘‘Thiết Thấu? Mấy đứa vẫn không chịu bỏ qua chuyện này, có khi là hiểu lầm thật thì sao? Với lại tiểu công chúa mà hoàng gia Đế Diêu đang tìm cũng không có ân oán gì cả, cô ấy vô tội, có rửa thù thật thì cũng nên tìm Đế Diêu Hàn chứ? Nhớ năm đó lúc ông ta từ chối hợp tác liền thì vẫn lịch sự đối đãi mấy đứa, ban cho chỗ ăn nghỉ trước khi về nước ở trong hoàng cung nhưng không biết tại sao Thiết Thấu lại bị sát hại…’’
‘‘Đủ rồi, em không muốn nghe. Anh chỉ cần nói anh có giúp hay không thôi là được.’’ Tiếng hét của Hách Liên Tử Mục cùng tâm trạng nổi khùng lên của anh khiến cho Hách Liên Hãn dừng lại câu chuyện quá khứ, ông ngẫm ngầm một lúc rồi mới đồng ý giúp anh tìm kiếm tung tích của vị công chúa thất lạc này.
Nhắc đến Thiết Thấu nhân vật bí ẩn mà trước đó Hách Liên Tử Mục đã từng nhắc đến đó chính là chủ tịch câu lạc bộ thể thao thế giới, anh còn là huấn luyện viên từng đạt mấy năm liền giải nhất thế giới môn quyền anh nhưng anh lại bị giết trên chính đất nước D và cũng là bạn thân của Hách Liên Tử Mục. Trong một lần vào mấy năm trước đến nước D đàm phán chuyện hợp tác khai thác các khoảng quặng, đá quý và các loại thảo dược thì đám người Hách Liên Tử Mục đã bị Đế Diêu Hàn từ chối lời đề nghị nhưng ông vẫn rất nhiệt tình đối xử chân thành với bọn họ như một lời xin lỗi.
Nhưng ngay sau đêm đó, Thiết Thấu lại không dưng bị ám sát, liệu có ai tin nổi việc một người biết võ mà bị giết dễ dàng thế không? Cho đến giờ bọn họ vẫn không hiểu tại sao cả nhóm nhưng mỗi mình Thiết Thấu bỏ mạng ở nước bạn. Đế Diêu Hàn cũng giải thích nhiều lần là không phải do ông sai người giết nhưng không ai tin vì bên cạnh anh còn có cả hung khí là chiếc kiếm được đặc chế riêng cho người trong hoàng gia, từ đó mà Hách Liên Tử Mục đã không còn giao hữu gì với nước D nữa. Và có thể hiểu thì đám người trong nhóm không ai không thù với hoang gia Đế Diêu.
…………
Tại nhà hàng.
Chước Ánh Nguyệt đã ngồi chờ ai đó từ lâu, cô ta rất đỗi xinh đẹp khi khoác lên mình chiếc cánh có phần thiếu vải ở ngực khiến đám đàn ông dù đã có vợ hay chưa có người yêu cũng đều đắm mắt hướng nhìn thèm thuồng.
Khóe miệng vừa nhấp một ít cà phê thì từ xa Mạc Uyển Yến đi tới, hai người dùng đôi mắt lợi dụng nhau mà mở lời trước là người vừa đến “Cô làm việc cũng hiệu quả đấy, hai ngày nữa là đám cưới của tôi và Hách Liên Bạch đã diễn ra rồi. Thiệp mời cũng chuẩn bị riêng cho cô một tấm đây, đến xem cái lúc tôi sắp đạt được mục đích là như thế nào?”
“Hừ, may mà lúc đó tôi hẹn được anh ta không thì sáng sớm lên bản tin lại chính là chuyện cô tằng tịu với cái tên Lý Khống háo sắc kia rồi. Liệu rằng trong tương lai cô sẽ đền đáo cho tôi được cái gì đây?” Chước Ánh Nguyệt tặc lưỡi buông lời.
Nói thật đêm đó để hạ được thuốc Hách Liên Bạch thì Chước Ánh Nguyệt cũng phải tốn hết bao nhiêu tâm huyết vào đó. Cô ta vừa cho người gửi tin nặc danh rồi lại phái người bỏ thuốc ngủ vào rượu rồi lại sai người cõng anh lên phòng của Mạc Uyển Kinh tráo người. Đúng là không hề dễ dàng gì.
Kéo anh vào đám hỗn độn này cũng tội nhưng tiếc là để đặt được mục đích thì Chước Ánh Nguyệt sẽ không bao giờ từ bỏ bất kì thủ đoạn và con cờ nào cần thiết.
Mạc Uyển Yến nhếch môi, cô ta cười rồi mới nói “Đương nhiên là tôi sẽ giúp cô trừ khử Mạc Uyển Kinh rồi. Điều đó không phải là đã nói trước đó rồi sao?”
“Tôi chỉ là muốn nhắc lại kẻo cô lại quên thôi, nếu cô nhớ được như vậy rồi thì tôi cũng không dài dòng làm gì. Thế đi, tôi có việc đi trước đây.” Chước Ánh Nguyệt nói xong thì cầm lấy chiếc túi xách hàng hiệu rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]