Chương trước
Chương sau
Trên xe về biệt uyển của Hách Liên Tử Mục.

Đứng trước cửa đã lâu, Chước Ánh Nguyệt bắt đầu tò mò mà đi về hướng đình hoa mới được cho xây dựng lên mà không khỏi tò mò nhìn xung quanh. Cô ta nhớ rằng trước đây không có cái nơi nghỉ mát này lại thêm chiếc xích đu với dây cuốn xung quanh cùng vườn hoa này từ đâu mà có.

‘Hừ, lại là Mạc Uyển Kinh sao…Aaaa, trước đây mình cũng từng muốn xây một hồ nước ở đây nhưng Hách Liên Tử Mục không cho. Tại sao chứ? Tại sao cô ta làm mấy cái thứ èo ọt này thì được còn mình thì không, dựa vào đâu mà cô ta muốn thì được. Mình không cam tâm, Mạc Uyển Kinh cô chờ đó cho tôi’ Chước Ánh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nắm chặt lấy dây xích của chiếc xích đu, cô ta lại dùng ánh mắt cay ghét nhìn đám hoa tươi tốt đang tỏa hương kia mà nảy ra suy nghĩ ác độc.

Cầm chiếc kéo cạnh đó, cô ta bắt đầu mạnh tay cắt tỉa những búp hoa vừa chớm nở.

“Chước tiểu thư, cô làm gì vậy?” Hàn Phòng cứ ngỡ là Chước Ánh Nguyệt không chờ được cậu chủ nên đã về ai ngờ rằng cô ta lại tò mò nhiều đến nhường này.

Người quản gia chạy đến cản lại thì bị cô đẩy ra mà mạnh bạo tỉa hết một lượt, chờ cho vườn hoa đã tàn tạ cô ta vẫn chưa hả dạ mà chuyển qua người Hàn Phong quát tháo “Ông là cái thá gì mà cản tôi, chỉ một con chó trung thành của Tử Mục thôi cũng xứng được lên tiếng ở đây…sao?”

“Chước Ánh Nguyệt cô quá đáng lắm rồi đó…quản gia Hàn, bác không sao chứ?” Mạc Uyển Kinh vừa về đến thì đã bắt gặp cảnh Chước Ánh Nguyệt càn quấy không xem ai ra gì mà còn đẩy ngã người đã có tuổi nên rất bức xúc. Cô tiến đến đỡ người đàn ông có tuổi đang ngớ người ở dưới đất, ánh mắt lại liếc thấy đám hoa của mình bị phá hoại.

Không kịp nghĩ cô chạy đến mấy cây hoa vừa tưới nước chiều qua, chưa bao giờ Mạc Uyển Kinh thấy ghét ai đến độ này và Chước Ánh Nguyệt đã thành công chọc tức cô. Đẩy người phụ nữ kia ra xa, đôi mắt vốn hiền hòa nay lại trở nên sắc bén, khóe môi nhếch lên một đường cong âm vang theo đó tuôn ra.

“Tôi không cần biết cô là tiểu thư danh gia gì nhưng một khi đã động chạm đến thứ mà tôi thích thì cô nên xác định trước hậu quả rồi.”

Hoảng hồn trước biểu cảm kia, Chước Ánh Nguyệt lại có chút hơi sợ, cô ta rón rén lùi về sau mấy bước.

Chat!

Một cái tát nhanh chóng giáng xuống khuôn mặt tráp đầy phấn phủ kia, đôi mắt dần ửng đỏ rồi từ từ hiện lên dấu tay, Chước Ánh Nguyệt hét lên “Cô điên rồi sao, Mạc Uyển Kinh cô lại dám tát tôi…áaaaaa, tôi liều mạng với cô.”

Chat, chat.

“Vì cô xứng đáng! Cái thứ không ra gì mà cứ ngỡ mình là nữ hoàng sao? Ai chứ riêng tôi thì không có cái khái niệm phục tùng cô đâu, nên biết điều mà cút khỏi đây đi.” Mạc Uyển Kinh lại tặng cho Chước Ánh Nguyệt thêm hai cái tát rồi gầm lên mấy tiếng, chọc ai chứ chọc vào cô thì đúng là một việc làm quá ngu xuẩn.

Không phải bình thường nhìn hiền hiền dễ chọc rồi được đà lần tới. Hách Liên Tử Mục và Hách Liên Hãn lại được phen đứng hình mất một lúc. Bởi hai người cũng không lường trước được việc này nên chỉ biết đứng chiêm ngưỡng màn dạy dỗ trà xanh mà cứ nghĩ mình là chính thất này một trận.

Chước Ánh Nguyệt thấy Hách Liên Tử Mục không nói gì thì càng điên tiết hơn, cô ta nhanh chân chạy đến cạnh anh tỏ vẻ ấm ức “Anh Tử Mục, cô ta đánh em…huhu, nhìn xem khuôn mặt này của em rát hết cả rồi. Anh mau bảo chị ta xin lỗi em đi.”

“Bỏ bàn tay dơ bẩn của cô ra khỏi người tôi…có tin tôi cho người chặt nó không?” Hách Liên Tử Mục gằn giọng, anh dùng thái độ ghét bỏ thể hiện hết lên mặt khiến cho Chước Ánh Nguyệt không cam tâm. Cô ta giãy đành đạch một hồi thì bức xúc đi về.

Hách Liên Hãn khâm phục làm kí hiệu like đưa qua trước mặt em trai mình rồi đi vào nhà trước. Để cho Hách Liên Tử Mục và Mạc Uyển Kinh có chút riêng tư “Đau không?”

“Hoa của tôi bị người yêu của anh phá hoại rồi, anh tính đền sao…ưmmmm…”

“Tôi cho phép em ghen nhưng không cho phép em so sánh em với bất kì người phụ nữ nào khác, hiểu chưa nếu không em…”

“Hiểu…hiểu rồi, anh đừng có mà như thế nữa. Hoa của tôi anh tính làm sao đây?”

Bị cưỡng hôn bất chợt rồi lại phải nhận lấy mấy lời nói bá đạo của Mục thiếu đây khiến cho Mạc Uyển Kinh sởn hết gai ốc. Nhưng cô vẫn bắt anh đền bù hết tổn thất tâm huyết do Chước Ánh Nguyệt gây ra này cho cô mới được.

Hai người vừa đi Hách Liên Tử Mục vừa nói “Ngày mai tôi mua nguyên cho em cả cửa hàng hoa được không?”

“Ừm, sau này anh nhớ tranh thủ thời gian đến chăm sóc hoa giúp tôi để trả nợ nhé. Chứ mỗi mình tôi chăm cả cửa hàng hoa thì không đủ sức đâu.”

“Được thôi, nghe theo lời vợ anh hết…”

“Vợ anh…cái tên này, anh học đâu cái thói sến sẩm này thế?”

“…”

Lần đầu quản gia Hàn Phong và Trương Quốc thấy Hách Liên Tử Mục vui đến thế, lại thêm chiều Mạc Uyển Kinh vô đối như vậy khiến cho hai người bất giác yên lòng, thở phào nhẹ nhõm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.