Chương trước
Chương sau
Nhìn Vương Mặc Bắc có vẻ đã dần thiếu kiên nhẫn hơn với Lục Đường Long, dường như anh đang muốn xử lý cái người đàn ông dám có ý đồ với người phụ nữ ngay tại đây nhưng lại bị Lạc Hương Mẫn mở lời trước.

Cô vội đứng dậy bước đến một gốc khác không quá xa chỗ ngồi rồi gọi Lục Đường Long đến mà nói “Anh về trước đi, Vương Mặc Bắc không phải người dễ chọc vào đâu? Em không sao, không cần phải lo lắng đâu…haiz, chuyện này đến đây thôi, phần còn lại em sẽ tự giải quyết.”

“Nhưng mà…” Lục Đường Long ấp úng, anh vẫn có chút hơi lo cho Lạc Hương Mẫn nên khó lòng nào yên tâm được phần nào.

Nhưng rồi lại bị cô đẩy ra, cô không cho phép ai vì mình mà đắc tội với Vương Mặc Bắc cả. Lại nói vốn dĩ chuyện này là do cô không nói trước với anh nên bây giờ đành vậy mà cản lời “Không nhưng nhị gì hết, anh không đấu lại anh ấy đâu.”

Bực mình, mặc dù có chút không cam chịu trước Vương Mặc Bắc nhưng vì Lạc Hương Mẫn đã nói như vậy rồi thì anh cũng hết cách. Quả thật anh cũng không có gì có thể đưa ra so đo thiệt hơn với cái người đàn ông cao thượng này.

“Có nên giải thích tí không?” Vương Mặc Bắc cau mày, anh khó chịu nhìn cô mà buông lời đòi câu trả lời vừa ý từ người phụ nữ trước mặt.

“Không phải anh đã cho người điều tra rồi sao? Còn muốn biết thêm điều gì từ tôi nữa?” Bị bắt thóp từng hành động như vậy lại có chút khiến Vương Mặc Bắc không vui, anh nhếch đôi môi lên tạo thành một đường cong khó hiểu.

Bế xóc cô lên vai mình, mặc cho cô có vùng vẫy đến nhường nào anh cũng không màng nghe mà nhanh chân đặt cô vào xe. Lại chẳng thèm chờ Từ Dữ lái xe nữa, anh cứ thế mà cầm lấy vô lăng phóng đi theo hướng về Mặc uyển.

…………

Công ty MH.

“Anh làm sao thế? Đừng nắm mạnh tay tôi như vậy, đau.” Mạc Uyển Kinh hất mạnh tay của Hách Liên Tử Mục ra, cô cầm lấy cổ tay trái của mình vừa xoa vừa than trách người đàn ông không có chút nhẹ nhàng gì trước mặt.

Anh nhíu mày dò xét, đôi môi hờ thốt lên mấy tiếng “Tôi làm sao? Cô đúng là yếu ớt hơn tôi nghĩ đó, Mạc Uyển Kinh.”

‘Thần kinh của anh ta có vấn đề sao? Bị gì không vậy, có mấy tuần không gặp mà tính tình cứ như biến thành người khác vậy. Biết thế mình chẳng thèm đoái hoài gì đến anh ta.’ Mạc Uyển Kinh chu môi, rõ thấy được cả sự không bài lòng mà thầm mắng Hách Liên Tử Mục ở trong lòng.

Trương Quốc sau lần nghỉ dài hạn đó thì liền quay về nhậm chức thư kí vốn có của mình. Lần này hình như đã xảy ra chút chuyện gì đó thật, trông ai nấy đều mang nét mặt khó chiều ra bên ngoài.

Trước cửa phòng chủ tịch.

Cạch!

Hách Liên Tử Mục vào trước Mạc Uyển Kinh cũng theo sau nhưng thứ cô nhìn thấy đầu tiên lại là một dáng người thanh mảnh, mái tóc được buộc gọn phía sau lại còn cài lên đó là một chiếc trâm thời cổ càng toát lên vẻ đẹp của người phụ nữ mang phong cách xưa.

“Boss, anh vừa đi đâu về thế?” Lục Ny đứng dậy có chút tò mò nên hỏi, cô không vượt quá giới hạn của mình mà đứng cách xa Hách Liên Tử Mục.

“Cút!” Nhưng đổi lại đó thì cô liền được nhận ngay một câu quát mắng từ người đàn ông, anh chẳng thèm đếm xỉa gì đến cảm xúc của Lục Ny mà cứ vậy đuổi cô ra ngoài.

Mạc Uyển Kinh gật đầu chào hỏi, Lục Ny cũng ngơ ngang trước nhan sắc khuynh nước khuynh thành của vị phu nhân chưa từng gặp trước đây mà mới chỉ được nghe qua lời kể của Giác Dương và Trương Quốc.

Kéo lơi cổ áo, Hách Liên Tử Mục liền từng bước đến gần người phụ nữ của mình. Cô cũng theo quán tính mà đi lùi về phía sau, chờ cho đến khi thật sự bị ép vào tường rồi nghe thấy tiếng khóa trái cửa từ phía sau cô mới ý thức được rằng Hách Liên Tử Mục thật sự muốn làm chuyện đó.

Đôi mắt cùng thân thể không phản kháng, cô cứ thế mà nhanh chóng đáp lại nụ hôn của Hách Liên Tử Mục. Kèm theo đó là những nhịp thở cùng tiếng rên rỉ “Ưm…ư…”

Bàn tay hư hỏng bắt đầu đặt lên hai chậu hoa lớn ở phía sau, anh bắt đầu di chuyển xung quanh rồi bóp mạnh khiến người phụ nữ dưới thân tê dại, cô bất giác ý ới “ưmmm…Tử Mục…” Mặc Uyển Kinh còn chưa kịp mở miệng thì lời ra đã bị Hách Liên Tử Mục nuốt hết vào trong, nơi đầu lưỡi của anh bắt đầu xô xát mà cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô mà thích thú tìm lấy chút dư vị lâu ngày.

Anh bắt đầy di chuyển bàn tay của mình lên trên từ chỗ chiếc eo nhỏ nhắn cái thứ to lớn, mang theo hơi ấm nhè nhẹ nắm lấy đầu mút của bầu ngực căng mọng kia mà xóa nắn. Mạc Uyển Kinh cũng chẳng phải dạng dễ chọc gì, cô manh tay đẩy người Hách Liên Tử Mục ra xa. Thở gấp lấy lại một hơi “Hộc, hộc…kéo rèm đi đã…”

Hách Liên Tử Mục nhếch môi, nụ cười thoắt hiện trên gương mặt điên trai đó thật tà mị mà có phần nguy hiểm. Anh phẩy tay lên chiếc điều khiển cảm ứng, chiếc rèm trắng đục dần tự động được kéo ra. Xong xuôi căn phòng vẫn tiếp tục có mùi hương của dư vị kích thích, mặn tình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.