Trên con đường quen thuộc mấy ngày nay.
“Mẫn Nhi, em đang ở đâu đấy?” Lục Đường Long vừa lái xe vừa ấn sẵn số của Lạc Hương Mẫn mà gọi cho cô.
Lạc Hương Mẫn nhìn Mạc Uyển Kinh rồi mới nhắc máy, cô không ngại mà chỉ đường cho Lục Đường Long bằng ngữ điệu lưu loát “Em đang ở quán cà phê trên đường A, ngã B cạnh một công ty lớn đối diện công viên lúc trước em nói với anh đó.”
“Được thôi, vừa hay anh cũng ở gần đó rồi. Đến đấy nhớ mời anh ly cà phê nổi tiếng nhất Vân Nam đấy.” Lại trêu chọc cô bạn, anh liền giữ chặt tay lái, nhìn trước nhìn sau, nhìn đèn đỏ rồi chờ đổi đèn xanh liền thì anh nhanh chóng phóng xe đến chỗ hẹn.
Mạc Uyển Kinh ngồi kế mà thở dài, cô bất lực mà thốt ra mấy câu khó hiểu “Haiz, lại bảo không thích. Sắp tới có người nào đó không chừng sẽ bị đá văng qua một góc quá.”
“…”
“Sao đến mà không gọi tôi?” Đặt tay lên vai của Mạc Uyển Kinh, một giọng nam theo đó đến gần nơi màng tai của cô mà phả những hơi ấm cùng một âm vang nhẹ nhàng nhưng lại có phần kiêu kì.
Giật mình mà quay ngoắt qua nhìn xem dáng vẻ của tên đó thì lại va phải đầu anh khiến cô ôm lấy trán mà xoa lấy xoa để. Hách Liên Tử Mục tách tay cô ra rồi nhìn lên cái nơi đỏ ửng đó, anh bất giác không thể hiểu nổi cái con người trước mặt nên quát lên “Cô có bị ngốc không? Làm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hach-lien-phu-nhan-o-tren-anh-o-duoi/3551146/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.