33.
Ta đang mơ.
Ta đang mơ.
Nhất định là ta đang nằm mơ.
Ta thẫn thờ theo Nhiếp chính vương lên núi, sau đó đón hoàng đế rồi xuống núi.
Đứng dưới chân núi nhìn sương khói lượn lờ, trước mắt ta đều là cảnh tượng mê đắm đó.
Thuần phi lo lắng nói: "Tần nhi, muội làm sao vậy?".
Một bàn tay nhẹ nhàng đỡ sau lưng ta, Nhiếp chính vương, à không, Lục Hoàn nói với giọng ấm áp:
"Không sao đâu, lát nữa nàng ấy sẽ khỏe thôi".
Lúc này đã đến thành trấn, bên ngoài xe ngựa (xa mã) ồn ào, Lục Hoàn tiện tay bao một khách điếm bình dân ven đường, lại gọi một bàn rượu cùng đồ ăn.
Hắn bưng cho ta một bát canh gà, nhẹ nhàng nói: "Ăn từ từ cho ấm bụng trước, đợi lát nữa sẽ cho nàng ăn gà nướng sau".
Làm thế nào mà hắn biết rằng ta thích ăn gà nướng chứ?
Ta ngơ ngác uống một bát canh, ngơ ngác nhìn Lục Hoàn gắp một đống thức ăn được hâm nóng lên đĩa nhỏ cho ta, lại ngơ ngác nghe hoàng đế nói xạo ở đó.
"Thuần nhi, nàng lần này khổ cực quá nhiều, ta thật muốn chớt mà".
Hoàng đế nắm tay Thuần phi, trìu mến nói: “Tối hôm qua, trẫm đã nghĩ kĩ rồi, trẫm sẽ không bao giờ để nàng ở ngoài gió bão, lại phải nếm trải nỗi đau thấu xương như vậy nữa. Trẫm không muốn có một vị phi tần nào trong cung nữa. Hậu cung của trẫm chỉ cần mình nàng là đủ rồi".
Tiểu Cố nhắc nhở hắn: "Bệ hạ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-y-cua-chang-vi-ta-ma-nhuom-tim-mong-mo/3328205/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.