5.
Nói giỡn chơi vậy thôi chứ ta có gặp mặt Nhiếp chính vương bao giờ đâu.
May mắn thay, vị thần kinh này thực sự là một người không thích nói những điều vô nghĩa, hắn ta sững sờ một lúc sau khi nghe những gì ta nói, bỏ lại một câu duy nhất: "Đã biết", sau đó phi ra ngoài cửa sổ.
Thấy hắn đi rồi, ta vội vàng trở về tẩm cung của mình, gọi toàn bộ cung nữ cùng thái giám trong cung, gọi bọn họ vây quanh cung của ta để bảo vệ ta, làm như thế này thì một con kiến cũng chui qua không lọt huống chi là tên thần kinh kia.
Ta phân phó bọn họ về sau phải thay phiên nhau túc trực mỗi đêm, sau đó, ta có thể nửa đêm nhẹ nhàng mà chìm vào giấc ngủ dưới ánh mắt của bọn họ.
Ngày hôm sau, tiểu Đào hầu hạ ta rời giường, nhìn bờ vai trần của ta, nàng do dự không dám nói: "Nương nương, người tối hôm qua... ".
Ta che lại vết đỏ trên xương quai xanh, đánh đòn phủ đầu trước nàng: "Ngươi tối hôm qua đi nơi nào! Sao ta ở trong cung của ngươi tìm không thấy!".
Tiểu Đào nghi hoặc: "Nô tỳ tối hôm qua không trực, nô tỳ trở về phòng của tỳ nữ ngủ, không ở trong cung ạ".
Lòng ta trống rỗng: "Đúng rồi, tối hôm qua ta tìm ngươi, phát hiện ngươi không có nên quay đầu đụng vào tường, nhìn xem, chỗ này đều đỏ cả lên rồi nè!".
Tiểu Đào phức tạp nhìn nhìn, chắc là không nhìn ra góc độ nào lại có thể đụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-y-cua-chang-vi-ta-ma-nhuom-tim-mong-mo/3328199/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.