Trên xe, Phi Điểu vẫn nắm chặt tay Lưu Ly không rời, luôn quan sát tình hình nhịp tim và hơi thở của cô ấy đều đặn. Tuy mọi thứ đang vận hành rất chậm nhưng không đến mức nguy hiểm tới tính mạng. Mặc Khiết Thần rút điện thoại gọi cho một dãy số, bình tĩnh lên tiếng: 
- Chuẩn bị trực thăng đón bác sĩ Quan đến chỗ của tôi, trong vòng năm phút tôi muốn cô ta phải có mặt, tuyệt đối không được chậm trễ. 
Lạnh lùng ngắt máy, anh nhìn xuống Lưu Ly nằm trong vòng tay mình, trán cô vã mồ hôi nhễ nhại. Mặc Khiết Thần đưa tay lên chậm rãi lau đi, mấp máy môi lẩm bẩm: 
- Tôi sẽ không để cô xảy ra chuyện đâu, chắc chắn. 
Phi Điểu nhìn hành động của anh, âm thầm rút tay trở về, đảo mắt hỏi: 
- Chúng ta đang đi đâu? 
Người đàn ông không ngước mặt nhìn cô, chỉ lạnh nhạt trả lời: 
- Đến nhà tôi, ở đó các cô sẽ được an toàn. 
... 
Năm phút sau, chiếc xe dừng lại trước cổng biệt thự của Mặc Khiết Thần, người đàn ông đứng trước cửa cùng đám người hầu, thấy anh bế một cô gái đi vào thì vô cùng ngạc nhiên, nhưng không dám có ý kiến gì. Lưu Ly được đặt lên giường, anh liếc mắt nhìn xung quanh, cau mày khi không thấy người mình cần tìm: 
- Quan Thục Di đâu? 
Một người đàn ông mặc vest cúi đầu, cung kính đáp: 
- Thưa thiếu gia, bác sĩ Quan đã ngồi trên trực thăng được vài phút rồi, chắc sẽ đến đây ngay thôi. 
Mặc Khiết Thần quan sát đồng hồ, từng giây trôi qua 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-tinh-am-tham-om-lay-em/1722730/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.