Mặc Khiết Thần tận mắt nhìn thấy Lưu Ly ngã xuống trước mặt mình, trong lòng như có thứ gì đó va vào nặng trịch, anh bất chấp lao về phía cô, vừa gọi lớn:
- Sở Lưu Ly!
Cố Thiên Vương vẫn ngồi một bên bất động, ánh nhìn sững sờ như không thể tin được chuyện vừa xảy ra.
Sở Lưu Ly đã cứu mạng anh, một sát thủ giết người không gớm tay như cô ấy vậy mà lại cứu anh. Tại sao?
Mặc Khiết Thần chạy đến đỡ lấy Lưu Ly, nhìn cô gái hấp hối từng hơi thở trong lòng bàn tay mình, nội tâm anh lần đầu hoảng loạn:
- Sở Lưu Ly, tỉnh táo lên, tôi không cho phép cô xảy ra chuyện, nghe rõ không?
Lưu Ly ưỡn ngực, không tự chủ rên nhẹ một tiếng. Vết thương làm cả khoang ngực của cô đau nhói, đau đến mức không tài nào thở được, hổn hển hỏi:
- Mặc Khiết Thần... anh đã đi đâu?
Nhìn Lưu Ly đau đớn đến vậy, người đàn ông có chút run rẩy, ngập ngừng đáp:
- Xin lỗi, là tôi sai rồi, đáng lẽ ra tôi không nên để cô ở lại một mình.
Nói rồi, anh vòng tay ôm cô vào lòng, ánh mắt mãnh liệt bắn về phía người phụ nữ đứng cách đó không xa. Nghiến răng, Mặc Khiết Thần hung hãn gầm lên:
- Giết hết cho ta, không được để sót một tên nào.
Đám người áo đen đằng sau nghe thấy, ngay lập tức xông về phía trước, dựa vào số lượng, họ nhanh chóng lật ngược tình thế. Đám sát thủ đã tiêu hao không ít nhân lực, những kẻ còn lại tập hợp với nhau, cùng đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-tinh-am-tham-om-lay-em/1722729/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.