Chương trước
Chương sau
- Cậu chắc chắn? - Mặc Khiết Thần hỏi thêm một lần nữa.
Cố Thiên Vương rất khẳng định gật đầu, đáp:
- Chắc chắn. Cậu biết tôi rất ít khi nhớ mặt phụ nữ mà, nhưng trong bữa tiệc thượng lưu tôi đã có ấn tượng với cô gái này nên đặc biệt nhớ kĩ cô ấy. Hơn nữa trên mạng cũng bàn luận về cô ấy suốt, sao tôi có thể nhận nhầm được.
- Hôm qua, Sở Lưu Ly mặc trang phục rất kín đáo, vừa đeo khẩu trang vừa đội mũ nữa, căn bản không ai nhìn ra. Nhưng mà, tôi đã thấy khuôn mặt cô ấy dù chỉ trong vài giây thôi, tôi chắc chắn đó là Sở Lưu Ly.
Mặc Khiết Thần nghe xong, lại trầm tư thêm một lúc nữa. Hôm qua Sở Lưu Ly vừa xuất hiện tại quán bar - nơi Bác Trác Huân vui chơi thì hôm nay đoạn video đồi trụy đã được đưa lên khắp các trang báo đài, là trùng hợp hay cố ý đây? Anh từng tự tin cho rằng cô ta sẽ đến tìm mình nhờ giúp đỡ nhưng hiện tại có lẽ... không cần nữa rồi.
Dám đối đầu với người của Bác gia, Sở Lưu Ly, xem ra là tôi đã đánh giá thấp cô quá nhiều!
Mặc Khiết Thần nhếch môi cười thích thú, hành động nhỏ này đã lọt vào mắt của Cố Thiên Vương, hắn kinh ngạc thốt lên:
- Mặc thiếu gia, cậu vừa mới cười đó à?
Anh ta nhảy dựng người, kích động hô lớn:
- Trời ạ, phải bảy năm rồi tôi mới thấy cậu cười trở lại, Khiết Thần, rốt cuộc cậu cười vì cái gì vậy?
Nhìn Cố Thiên Vương ba hoa không dứt, Mặc Khiết Thần thu lại ý niệm nơi khóe miệng, lạnh nhạt hỏi:
- Lúc nãy cậu gọi hổ con là ý gì?
Người đàn ông chớp chớp mắt, ngây thơ trả lời:
- Tôi đặt biệt danh cho cô ấy đấy. Không phải ở Trung Quốc người ta hay miêu tả phụ nữ lợi hại là hổ mẹ* sao? Tôi thấy Sở Lưu Ly vẫn còn trẻ mà đã dũng mãnh như thế, gọi là hổ con cũng không sai nhỉ?
*Ở Trung Quốc, người ta ví hổ mẹ như những tính cách của người phụ nữ, giống như một biểu tượng đẳng cấp chiến binh: mạnh mẽ, oai linh và đầy nguy hiểm.
Mặc Khiết Thần nghe xong cũng cạn lời, lắc đầu đứng dậy rời đi. Cố Thiên Vương đúng là hết thuốc chữa rồi!
====================================================
Lưu Ly ngồi trong phòng xem tin tức, mỗi một mũi nhọn bây giờ đều hướng về phía Bác Trác Huân, Bác gia không thể làm gì khác ngoài thừa nhận và xin lỗi công chúng vì hình ảnh không sạch đẹp của anh ta. Mặc dù vậy, tình thế trên mạng vẫn rất căng thẳng.
Bấy giờ, chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên, Lưu Ly nhìn dãy số hiện trên màn hình, không nghĩ nhiều liền bấm tắt, thế nhưng cuộc gọi vẫn đến liên tục, cô hết cách đành phải nhấc máy:
- Lại có chuyện gì nữa, Bác thiếu gia?
Từ đầu dây bên kia, vang lên giọng khàn khàn của người đàn ông:
- Chúng ta gặp nhau một chút đi, địa điểm tùy cô lựa chọn.
Lưu Ly thở hắt ra một hơi, nhàm chán đáp:
- Tôi không nghĩ chúng ta còn lí do để gặp nhau đâu. Tắt máy đây.
- Một lần thôi... một lần cuối cùng. Xin hãy gặp tôi. - Lưu Ly vốn muốn cúp điện thoại nhưng câu nói tiếp theo của Bác Trác Huân tràn đầy sự cầu khẩn, khiến cô bất giác ngừng lại.
"..."
Không gian xung quanh im lặng, sô giây trên màn hình vẫn tăng dần nhưng không ai nói gì cả. Cuối cùng, Lưu Ly cũng lên tiếng phá đi bầu không khí tĩnh mịch ấy:
- Được rồi, địa điểm cũ. Mười lăm phút nữa gặp mặt.

....
Một lát sau, tại quán cafe kín đáo trước đây, Lưu Ly và Bác Trác Huân đã gặp nhau. Sau một đêm "hoang dã", nét mặt anh ta có chút mệt mỏi, khiến cô không nhịn được mà trêu chọc một câu:
- Trông anh thảm hại thật đấy.
Người đàn ông không tức giận, chỉ cười bất đắc dĩ đáp:
- Cũng không tệ đến mức đó chứ, thể lực của tôi tốt lắm.
Lưu Ly bật cười thành tiếng, không ngờ xảy ra chuyện như vậy mà anh ta vẫn còn tâm trí vui đùa với cô. Đúng là khác người mà.
Bác Trác Huân chớp mắt, chậm rãi hỏi:
- Là cô làm sao?
Lưu Ly nhướn mày, tỏ vẻ ngây thơ hỏi ngược lại:
- Chuyện gì?
- Đoạn video đó, những cô gái đó, tất cả như đã được sắp đặt sẵn. - Bác Trác Huân nhẹ nhàng phân tích.
Lưu Ly nhún vai, lắc đầu một cách thản nhiên:
- Tôi không hiểu anh đang nói gì.
Cầm chiếc muỗng khuấy nhẹ ly cà phê trên bàn, cô mím môi nói tiếp:
- Tôi đã bị ba nhốt trong phòng của mình hai ngày liền đấy, ông ấy thuê rất nhiều vệ sĩ và tôi gần như không thể ra khỏi phòng. Sáng nay khi biết chuyện của anh, tôi thật sự đã rất bất ngờ, nhưng cũng vui mừng nữa, cực kì vui mừng.
Lưu Ly là một cô gái thẳng thắn, nhưng cũng rất thông minh. Cả hai người bọn họ đều biết rõ mọi chuyện nhưng cô lại không cho Bác Trác Huân một cơ hội nắm thóp mình. Kể cả là bây giờ, ẩn ý trong cuộc hội thoại của hai người chỉ có chính họ hiểu, người ngoài nghe cũng chẳng đoán ra được gì.
Bác Trác Huân vẫn nhìn Lưu Ly, ánh mắt hiện tại không mãnh liệt như mấy ngày trước, nhưng chứa đựng rất nhiều cảm xúc hỗn tạp:
- Đúng là bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo... nhưng mà, thực sự phải làm đến thế này sao? Cô không thể... kết hôn với tôi sao?
Lưu Ly nhấp một ngụm cà phê đắng ngắt, bình thản lên tiếng:
- Tôi đã nói ngay từ đầu rồi, tôi không thích anh, và cũng sẽ không kết hôn với anh. Cứ cho rằng tôi xem trọng cảm xúc của mình cũng được, nhưng nếu người hôm nay không phải anh mà là một kẻ khác, tôi cũng sẽ làm như vậy.
Nghe đến đây, người đàn ông có chút nghi hoặc, cau mày hỏi:
- Sở Đại tiểu thư, cô đã từng thích ai chưa?
"..."
Chỉ một câu nói đã khiến Lưu Ly sững lại, nét mặt cô giống như bị ai đó làm cho nghẹn họng, nhưng chỉ trôi qua vài giây liền có thể lấy lại thần trí, thản nhiên đáp:
- Tại sao anh lại hỏi thế?
Người đàn ông chớp mắt, chậm rãi nói:
- Chỉ là... tôi cảm thấy dường như cô có cái nhìn rất tiêu cực về mặt tình cảm. Tôi là một con người chủ động, chỉ cần là thứ tôi thích, tôi có thể trả mọi giá để đoạt nó về. Quan niệm tình cảm của người trưởng thành trong mắt tôi cũng vậy, nó giống như nhảy Tango.
- Tôi tiến một bước cô lùi một bước, rồi cô lùi một bước và tôi tiếp tục bước một bước, chính là kiểu tính toán này. Tôi ghét chuyện bản thân muốn yêu đương nhưng lại sợ bị tổn thương, loại cảm giác ấy tôi rất không chấp nhận được.

- Tôi nghĩ tình yêu phải là cái cảm giác hết mình hết sức, có chết thì chết cũng được. Và khi gặp cô, tôi càng thêm chắc chắn về suy nghĩ này, đây thực sự là tình yêu, tôi tin thế.
"..."
Gì mà triết lí dữ vậy.
"Khụ khụ" - Lưu Ly ho khan vài cái, cô nở nụ cười gượng gạo, lên tiếng:
- Bác thiếu gia, hôm nay anh nói chuyện khác mọi lần quá đấy. Phong thái nghiêm túc này làm tôi hơi sợ rồi đó.
Người đàn ông không để tâm tới câu bông đùa của cô, vẫn bình tĩnh nói tiếp:
- Tôi đã từng quen rất nhiều cô gái giống với hình mẫu lí tưởng của mình, ngây thơ, dịu dàng, hơi ngốc nghếch và trẻ con một chút, biết làm nũng và cũng phải hiểu chuyện. Sở Lưu Ly, cô không hề giống với tiêu chuẩn đó một chút nào, nhưng mà... tôi vẫn rung động với cô.
Tình cảm là thứ khó đoán như vậy, đối với một người đàn ông như Bác Trác Huân thì nó càng trở nên lạ lẫm, mà chỉ khi gặp được Sở Lưu Ly anh mới ngộ ra.
Rằng chúng ta rồi sẽ phải lòng một ai đó, ngay cả khi chẳng có gì bảo đảm là tình cảm sẽ được đáp lại.
"..."
Nhìn vào mắt Bác Trác Huân, Lưu Ly biết anh ta đang nói sự thật, cô bối rối đảo mắt, một lúc lâu sau mới trả lời:
- Anh đoán đúng, tôi chưa từng thích ai, đến tận bây giờ cũng vậy. Nhưng mà tôi có thể phân biết rất rõ ràng giữa yêu và chiếm hữu. Anh thích tôi ở một số mặt, không có nghĩa tôi chính là người như vậy, anh không hiểu về tôi nhưng vẫn muốn kết hôn với tôi, bất chấp suy nghĩ của tôi, đó là chiếm hữu.... không phải yêu. Hơn nữa... tôi không phải là kẻ mà anh có thể yêu.
Lột trần vỏ bọc bên ngoài thì cô chính là một sát thủ. Đối với kẻ giết người vô cảm như cô mà nói, tình yêu là thứ vô lý, cuộc đời không một mảnh quá khứ của cô ngay từ đầu đã định sẵn với cô đơn rồi.
Lưu Ly mím môi, chân thành đối mặt với người đàn ông đối diện:
- Anh thích tôi nên nghiễm nhiên muốn rằng tôi cũng phải thích anh, nhưng đây không phải thứ chúng ta có thể kiểm soát, cuộc gặp mặt này không phải một giao dịch, tình yêu... không phải thứ cho và nhận. Không thể bắt đầu từ hai phía, sẽ không bao giờ có kết quả đâu.
- Từ trước đến nay tôi chưa hề tin vào tình yêu, tôi không biết mai sau liệu có gặp được người sẽ khiến tôi rung động hay không. Nhưng hiện tại, anh không phải người tôi muốn cùng đi đến hết cuộc đời. Rời bỏ anh, là lựa chọn tôi sẽ không bao giờ hối hận.
Kì thực nếu không có chuyện liên hôn, Lưu Ly có thể xem xét đến việc làm bạn với anh ta, nhưng điều người đàn ông này muốn là chiếm hữu cô, nên không thể.
Bác Trác Huân hạ mắt, đột nhiên nở một nụ cười nhạt, sau đó lại ngước lên nhìn cô, trên nét mặt dường như đã thông suốt điều gì đó:
- Vậy chúc Sở Đại tiểu thư sau này.... sẽ bị người cô yêu từ chối. Để cô có thể trải nghiệm được cảm giác của tôi.
Lưu Ly cười nhẹ nhõm, thuận miệng đáp một câu:
- Làm đàn ông đừng độc mồm quá.
Uống thêm một ngụm cà phê, cô cầm túi xách chuẩn bị đứng dậy, trước khi đi dùng tư thái nhẹ nhàng lịch sự nhất nói với Bác Trác Huân:
- Sở gia sẽ công bố hủy hôn sớm thôi, tôi rất hiểu ba của mình, ông ấy sẽ không để một mối hôn sự ảnh hưởng đến thể diện gia tộc. Vậy nên, đây có thể coi là lần chính thức gặp mặt cuối cùng của chúng ta. Hi vọng sau này... sẽ không gặp lại anh nữa.
Người đàn ông không trả lời, Lưu Ly cũng im lặng rời đi, giây phút cô lướt qua người anh, cơ hồ nét mặt của Bác Trác Huân đã thay đổi.
Anh ta... chưa bao giờ biết yêu một người dài lâu là như thế nào, nhưng có những khoảnh khắc, người đa tình phong lưu như thế đã muốn bên cạnh một ai đó cả đời.
===========================================
Rời khỏi quán cà phê, điện thoại trên tay Lưu Ly bỗng vang lên, cô mở xem, bất ngờ thấy có một email được gửi đến. Nội dung hiển thị khiến khuôn mặt cô lần đầu tiên tái mét:
"Chủ nhân huy động toàn bộ sát thủ truy nã, tất cả hiện đã đến Bắc Kinh. Mau chạy đi, Black!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.