Chương trước
Chương sau
Lưu Ly bị nhốt trong phòng của mình, ngoài cửa có hai vệ sĩ canh gác, bên dưới sảnh cũng luôn luôn có người. Sở Thiên Minh lần này dường như đã hạ quyết tâm, nhất định không cho cô dễ dàng thoát ra ngoài. Mà Lưu Ly cũng đã tương kế tựu kế làm theo, cô thực ra có thể hạ gục tất cả cảnh vệ ở đó nhưng làm như vậy quá mạo hiểm.
Thân phận hiện tại không cho phép cô đặt cược bản thân mình, hơn nữa, làm lớn chuyện cũng không có lợi cho cô và Lan Bách Tinh, trái lại ở Sở gia, âm thầm giải quyết chuyện liên hôn cũng không phải không thể.
Một người hầu mang theo khay thức ăn vào phòng, nhưng chỉ vừa mới đặt xuống bàn liền đã bị Lưu Ly hất văng hết xuống đất.
"Choang" - Một âm thanh vang lên chói tai, Lưu Ly lớn tiếng quát:
- Sao ngươi dám vào đây khi chưa được sự cho phép của ta? Cút ra ngoài!
Nữ hầu kia vô cùng sợ hãi, hoảng hốt gọi:
- Đại... đại tiểu thư, bữa tối...
- Cút! - Còn chưa kịp hết câu thì đã bị Lưu Ly dọa đến mất hồn vía, cô ta vội vã dọn dẹp đống đổ nát rồi mang ra khỏi phòng.
Đúng lúc Sở Thiên Minh đi ngang qua nhìn vào trong, hai người chạm mắt nhau, trong lòng đều có những suy nghĩ riêng. Người đàn ông nhìn bàn tay cô rướm máu, liền nói:
- Đừng bướng bỉnh quá, sẽ chỉ tự làm tổn thương chính mình thôi. Hôn sự đã định rồi, con hãy ngoan ngoãn ở đây chờ ngày trở thành cô dâu đi.
"Rầm" - Lưu Ly mím môi không đáp, chỉ thô bạo đóng sập cửa lại. Sở Thiên Minh thấy vậy dặn dò hai vệ sĩ đứng bên ngoài canh gác thật tỉnh táo, sau đó quay người rời đi.
Trong phòng, cô dùng băng vải sơ cứu qua vết thương trên tay, rồi như không có chuyện gì ngồi vào bàn máy tính, tiếp tục phần việc còn dang dở. Lưu Ly không phải cố tình gây sự, chỉ đang ngụ ý nhắc nhở những kẻ không phận tự tiện ra vào phòng của cô mà thôi. Hơn nữa, sẽ có một người không chịu đựng được mà chủ động đến tìm, cô sẽ cần sự giúp đỡ của bà ấy.
...
Mặc khác, Sở Linh Lung thấy Lưu Ly bị người người vây quanh, hết Bác Trác Huân rồi lại đến Mặc Khiết Thần, ai ai cũng để ý cô ta, trong lòng vạn phần ghen ghét. Trở về phòng cũng không chịu được mà trút giận với mẹ mình:
- Tại sao chứ, tại sao chứ. Con có gì không bằng con nhỏ quê mùa đó, tại sao ai cũng để ý một mình cô ta?
Tử Liên bên cạnh bất đắc dĩ an ủi:
- Được rồi được rồi Linh Lung, con đừng tức giận, mặt sẽ có nếp nhăn đó. Con bé Lưu Ly ấy sao có thể xinh đẹp bằng con, là do nó may mắn mới lọt vào mắt xanh của Bác gia thôi.
Những lời này vớt vát lại được chút tâm trạng xuống dốc của Sở Linh Lung nhưng vẫn không ngăn nổi sự đố kị trong lòng. Cô ta quay sang nắm tay mẹ mình, hỏi:
- Mẹ, chúng ta thật sự ngồi yên nhìn Sở Lưu Ly ung dung gả vào Bác gia sao? Mẹ không có cách gì ư?
Tử Liên đảo mắt, trầm ngâm vài giây rồi trả lời:
- Cũng không phải không có cách.
Nghe thế, hai mắt Sở Linh Lung sáng lóa lên, giọng dồn dập:
- Mẹ có kế sách gì?
- Bác gia dù không phải gia tộc lớn nhưng vẫn có tiếng tăm nhất định ở Bắc Kinh, con nghĩ thử xem, một gia tộc như vậy kị nhất là điều gì? - Tử Liên thận trọng suy xét.
Sở Linh Lung mím môi, chậm rãi liệt kê:
- Gia tộc quan trong nhất là thể diện, kết hôn... không môn đăng hộ đối .... thân phận... địa vị... không lẽ...
Dường như đã nghĩ ra được cái gì đó, cô ta quay sang nhìn Tử Liên, bà liền gật đầu đáp:
- Đúng vậy, Sở Lưu Ly trước khi trở thành Đại tiểu thư của Sở gia chẳng phải chỉ là một con nhỏ quê mùa nghèo hèn thôi sao. Nếu để Bác gia biết, có lẽ mối hôn sự này... cũng không giữ được.
Sở Linh Lung nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng hỏi:
- Ý của mẹ là...tìm người tung tin đồn về thân thế Sở Lưu Ly lúc trước sao?
Người phụ nữ gật đầu, cười gian xảo:
- Đúng, mẹ có một vài người đáng tin cậy, có thể giúp làm việc này. Mấy ngày gần đây các trang báo đang có vấn đề, không tiện để dùng đến truyền thông, nhưng trên Weibo vẫn có một lượng cư dân mạng khổng lồ, dù chỉ là chuyện truyền miệng, cũng có thể từ một phóng đại lên mười, không nhất thiết phải cần đến chứng cứ, cũng sẽ không ai điều tra ra được chúng ta.
Sở Linh Lung nghe xong, nét mặt không giấu nổi sự phấn khích. Khóe môi cô ta nhếch lên, để lộ nụ cười đầy ma mãnh. Sở Lưu Ly, là cô ép tôi phải làm như vậy, đừng trách tôi độc ác.
Chén cơm này, dù cô không ăn được, cũng nhất định đạp đổ để không kẻ nào liếm được!
============================================
Ngày hôm sau, mới sáng đã truyền đến tiếng gõ cửa, hai vệ sĩ đứng bên ngoài nhớ lại hôm qua Lưu Ly trách mắng một người hầu nên không dám tự ý bước vào, chỉ đành đứng bên ngoài gọi.

- Đại tiểu thư, cô đã dậy chưa? Đại tiểu thư?
Lưu Ly đang chìm vào giấc ngủ, khó chịu mở miệng:
- Có chuyện gì?
Người đàn ông nghe tiếng trả lời, ngay lập tức đáp:
- Đại tiểu thư, cô có điện thoại, là của Bác thiếu gia.
"..."
Im lặng trôi qua vài giây, cánh cửa bỗng dưng mở ra, Lưu Ly mắt nhắm mắt mở nhìn bọn họ, không nói không rằng giật lấy chiếc điện thoại trong tay người đàn ông, sau đó đóng cửa lại.
Vò vò đầu tóc rối, cô lên tiếng:
- Bác thiếu, mới sáng anh tìm tôi chắc là có chuyện gì lớn nhỉ? Nếu như không phải nói chuyện động trời thì anh chết chắc rồi đấy!
Từ trong điện thoại, vang lại giọng một người đàn ông:
- Sở Đại tiểu thư, cô cũng thật chịu chơi đấy, vì muốn hủy hôn mà đến hình tượng của bản thân cũng không cần sao?
"..."
Hửm? Mới sáng lảm nhảm quần què gì đấy?
Lưu Ly cau mày, quát khẽ:
- Sủa tiếng người đi, tôi không hiểu anh đang nói cái gì cả.
- Cô tự lên mạng mà xem đi! - Bác Trác Huân nói một câu rồi trực tiếp ngắt máy.
"..."
Lưu Ly nheo mắt nhìn màn hình tối đen, đầu hiện ra vô số dấu chấm hỏi, nghĩ rằng có phải tên này điên rồi không? Có điên cũng phải theo giờ giấc của con người chứ? Hiện tại mới sáu rưỡi sáng thôi mà? Phát bệnh cái gì hả?
Vứt chiếc điện thoại qua một bên, cô mở máy tính, nhìn loạt các bài viết trên Weibo. Xem xong, Lưu Ly chỉ tặc lưỡi một cái không nói, sau đó bò lại giường nằm ngủ.
Thế nhưng còn chưa kịp quay lại giấc mộng đẹp đẽ thì tiếng chuông điện thoại đã vang lên. Cô lấy gối bịt tai mình nhưng tiếng reo vẫn văng vẳng không chịu dứt.
Mò mẫm lấy nó áp lên tai, cô mơ màng hỏi:
- Lại có chuyện gì nữa?
Bác Trác Huân nghe giọng cô ngái ngủ, cau mày lên tiếng:
- Cô đã xem tin tức chưa?
- Rồi, sao? - Lưu Ly nhanh gọn đáp.
Cảm nhận được sự bất cần của cô, người đàn ông có chút tức giận:
- Vậy tại sao không gọi lại cho tôi?
Lưu Ly mệt mỏi ngồi dậy, gắt gỏng hỏi ngược lại:
- Tại sao tôi phải gọi cho anh chứ? Anh là cái gì?
"..."
Bác Trác Huân mới sáng đã bị chọc đến khó chịu, người phụ nữ này thật sự không để tâm tới chuyện kết hôn với anh một chút nào sao?
- Hơn nữa, anh tin mấy thứ truyền miệng trên mạng là sự thật sao? Sở Lưu Ly tôi đúng thật là không muốn kết hôn với anh nhưng mà... sẽ không bao giờ dùng đến hạ sách bôi nhọ chính bản thân mình đâu. - Lưu Ly chậm rãi giải thích.
Khi về Sở gia, điều đầu tiên cô làm chính là xóa bỏ mọi chứng cứ liên quan đến Lưu Ly lúc trước, vậy nên hiện tại cô ấy với người bên ngoài chỉ như một tờ giấy trắng, hoàn toàn không có thông tin gì cả. Mà khi Lan Bách Tinh nhận lại cô ấy, cũng chỉ qua một cuộc điện thoại, không hề có một bức ảnh nào, thế nên việc che giấu thân phận 100% không có sơ suất.
Bằng chứng chính là những tin bịa đặt trên mạng, chúng chỉ truyền miệng, không hề có một chút chứng cứ nào xác thực. Ngoài thân phận thất lạc lúc trước, bây giờ chỉ có một mình cô mới là Sở Lưu Ly thôi.
Bác Trác Huân nghe vậy, trong người nhẹ nhõm đi không ít, những vẫn nghi ngờ lên tiếng:
- Cô bị người khác hãm hại sao? Có biết kẻ đó là ai không?

Lưu Ly chẹp miệng, mắt nhắm mắt mở trả lời:
- Đại khái thì cũng đoán ra được rồi, nhưng tôi không quan tâm. Ngược lại anh nên tự lo cho mình thì hơn, mặc dù tôi đang bị bố nhốt trong nhà nhưng chuyện này đối với tôi không phải không có lợi, có lẽ sẽ là bước tiến mới trong hôn nhân của chúng ta thì sao?
Nghe thông tin Lưu Ly vô tình tiết lộ, người đàn ông hơi mỉm cười, tự tin đáp:
- Tôi nói rồi, chuyện tôi đã quyết định, nhất định sẽ không rút lại đâu.
Bác gia đã biết chuyện thân thế của Lưu Ly và yêu cầu anh hủy bỏ hôn ước nhưng Bác Trác Huân không hề để tâm. Bấy giờ trong lòng anh, Sở Lưu Ly đã không còn đơn thuần là người anh thấy hứng thú nữa rồi. Anh muốn... chiếm hữu cô ấy cả đời.
Lưu Ly nhếch khóe môi, ung dung nói:
- Tùy anh thôi, giấc mơ thì vẫn mãi là giấc mơ mà. À phải, có chuyện này tôi muốn nhắc nhở anh Bác thiếu gia, tôi... ghét nhất là bị người khác ngắt máy trước đấy!
Vừa dứt lời, cô vung tay ném luôn chiếc điện thoại xuống đất, sau đó lăn người vào trong chăn, nhắm mắt an ổn nằm ngủ.
=========================================
Lưu Ly ở trong phòng nhàn nhã ngồi chờ tới chiều, rốt cuộc người mà cô trông ngóng cũng đã đến - Lan Bách Tinh. Không biết lấy nguồn tin từ đâu mà bà ấy cho rằng cô muốn "tuyệt thực" nên vội vàng mang đến một chút bánh và sữa, tiện thể khuyên giải cô chuyện liên hôn với Bác gia.
Lưu Ly đương nhiên không nghe lọt tai, cô ngược lại trình bày quan niệm của mình trước mặt bà:
- Mẹ, con không muốn lấy một người mà bản thân không có cảm giác để rồi sau này khi nhìn lại sẽ hối hận đến cuối cuộc đời. Mẹ có lẽ cũng hi vọng con tìm được hạnh phúc cho riêng mình mà, đúng không?
- Dĩ nhiên mẹ ủng hộ con nhưng mà.... ba con đã kiên quyết như vậy rồi, chúng ta còn có thể làm gì nữa? - Lan Bách Tinh dịu dàng hỏi.
Biết bà đã lung lay, Lưu Ly nở một nụ cười ẩn ý, đáp:
- Mẹ, con có một kế hoạch, nhưng mà... cần sự giúp đỡ của mẹ.
...
Trời tối, nhân lúc các vệ sĩ thay ca trực, Lan Bách Tinh âm thầm lẻn vào phòng ngủ của Lưu Ly. Cô chuẩn bị sẵn cho bà ấy một bộ đồ, tiện thể dò hỏi:
- Mẹ, ba không phát hiện ra đấy chứ?
Người phụ nữ lắc đầu, thành thật trả lời:
- Không có, mấy đêm nay ba con đều đến phòng của Tử Liên, nên mẹ chỉ ở một mình.
"..."
Lúc nghe câu này, Lưu Ly có chút chạnh lòng, nhưng nghĩ đến đại sự trước mắt, cô vẫn gạt nó qua một bên. Người phụ nữ tốt như thế mà không biết quý trọng, sau này cô sẽ khiến ông ta phải hối hận!
Sắp xếp cho Lan Bách Tinh nằm lên giường, chỉnh sửa các góc nhìn đâu vào đó, Lưu Ly nắm tay bà trấn an:
- Mẹ, yên tâm đi, ngủ một giấc, con sẽ về ngay thôi.
Lan Bách Tinh gật đầu, vẫn không quên nhắc nhở cô một câu:
- Cẩn thận đó.
Lưu Ly buông tay, nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ, nâng kính lên tầm một nửa, chỉ vừa đủ cho người cô chui qua. Quan sát kĩ lưỡng bên dưới rồi nhân lúc không có người đu dây thừng đã chuẩn bị sẵn xuống.
Đáp đất an toàn, cô vội thu dây lại, chỉ một giây sau đó, đám vệ sĩ đứng trước đã đổi ca xong, bọn họ mở hé cửa nhìn vào.
Lan Bách Tinh nghe tiếng động, tim vô thức đập nhanh, có chút thấp thỏm không yên nhưng cũng không dám cử động, nhắm chặt mắt cầu khấn:
"Đừng phát hiện ra tôi, đừng phát hiện ra tôi."
Trong phòng rất tối, cơ hồ chỉ có thể thấy một bóng người nằm trên giường, ở góc độ của họ mái tóc đen dài che khuất cả khuôn mặt, chỉ có thể dựa vào bóng lưng xác định. Cuối cùng, vệ sĩ cho rằng Lưu Ly đã ngủ, nên không nghi ngờ gì đóng cửa lại.
=================================================
Bằng kĩ năng của mình, Lưu Ly dễ dàng qua mắt được đám cảnh vệ ngoài cổng mà không có chút sơ hở nào. Thoát khỏi Sở gia, cô bắt taxi đến một địa điểm, đồng thời xõa tóc xuống, đội mũ và mang khẩu trang vào.
Xe dừng trước cổng một quán bar, Lưu Ly xuống taxi rồi nhanh chóng đi vào trong. Khi lướt ngang qua một người đàn ông, cô chợt ngửi thoang thoảng mùi hương quen thuộc, chân bất giác ngừng lại, vô thức lẩm bẩm:
- Trầm tích?
Đó chính là mùi hương của người đã cứu cô, không lẽ...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.