Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46
Chương sau
Lưu Ly lái xe rời khỏi Sở gia, trong lòng bực bội khó chịu đến phát điên. Đã nhiều năm rồi cô mới trải nghiệm cảm giác bức bối đến vậy, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài. Ngày nào còn sống dưới thân phận của Sở Lưu Ly, cô sẽ không thể làm theo ý mình. Càng nghĩ, cô càng đạp chân ga, chiếc xe lao nhanh như gió về phía trước. Vài phút sau, Lưu Ly dừng tại một quán lẩu với hai mắt sáng lấp lánh, liếm môi đầy thích thú: - Quả nhiên, vẫn phải ăn đồ cay mới hạ hỏa được. Bước vào bên trong, không ngờ các bàn đã chật kín người. Cô liền vẫy tay hỏi một phục vụ: -Cho hỏi còn bàn không? Nữ nhân viên xem xét xung quanh một hồi mới trả lời: - Thật xin lỗi thưa quý khách, hiện tại đã hết bàn đơn rồi. Nhưng mà, bên trong vẫn còn vài bàn ghép, nếu như cô không cảm thấy phiền, chúng tôi sẽ giúp cô sắp xếp. Lưu Ly mím môi, suy nghĩ tầm vài giây rồi đáp: - Được thôi. Dù sao thì cũng chỉ ăn một bữa thôi mà, vào quán rồi cô cũng lười đi ra lại lắm. Nghe vậy, người nhân viên ngay lập tức đi đến một dãy bàn, sau khi thương lượng với những vị khách ở đó, cô dẫn Lưu Ly ngồi vào chỗ của mình. Thực đơn vừa để lên, cô không cần nhìn đã nói: - Một nước lẩu Tứ Xuyên và đồ nhúng đầy đủ, nước chấm cho nhiều ớt giúp tôi. Phục vụ gật đầu đáp lại rồi lui xuống, mấy phút sau mang lên đồ Lưu Ly đã gọi. Nhìn một bàn đầy thức ăn, cô vắn tay áo lên, cầm đũa bắt đầu đánh chén. ... Bên cạnh, một đám người tụ tập với nhau, dường như đều là bạn học cũ, bọn họ đứng lên hướng ly rượu về phía một đôi nam nữ nói: - Tháng sau hai cậu kết hôn rồi, chúc mừng chúc mừng. Không khí sôi nổi vui vẻ, ai ai cũng nở nụ cười, có thể thấy mối quan hệ giữa bọn họ vô cùng tốt. Thế nhưng chưa vui được bao lâu, một cô gái bỗng dưng xuất hiện. Không khí đột nhiên trở nên ngại ngùng, đến Lưu Ly cũng có thể cảm nhận được. Vì bàn đã chật kín người nên cô gái ấy dò hỏi sang Lưu Ly: - Xin lỗi, tôi có thể ngồi ở đây được không? Cô ngước lên, liếc nhìn đám người một cái, nụ cười trên môi họ đã thu về hết, nét mặt rõ ràng không tốt. Nhìn lại cô gái, Lưu Ly chậm rãi gật đầu. Cô tiếp tục ăn phần của mình, nhưng bên tai vẫn nghe được những gì bọn họ nói. Sát bên cạnh có hai người đang thì thầm với nhau, Lưu Ly dù không muốn nghe trộm cũng khó: - A Hạo và Mạc Mạc sắp kết hôn rồi, trước khi cưới, bọn họ tổ chức một buổi tiệc thân mật để báo tin với bạn bè, toàn bộ là thân quen mới được mời đến, nhưng tại sao cô ta cũng đến vậy? - Đúng đấy, Lệ Lệ là bạn gái cũ của A Hạo, chúng ta cũng là bạn cũ của cô ấy không tiện ý kiến nên mới ngại ngùng như thế này đây. - Chúng ta thì có thể ý kiến gì chứ, chính chủ còn nhiệt tình đón tiếp kia kìa. Dù Lệ Lệ là không mời mà đến, nhưng Mặc Mặc vẫn lịch sự như vậy, thật chuyên nghiệp. - Đúng đấy, thật khâm phục nghị lực của cô ấy. ... Lưu Ly uống một ngụm nước không lên tiếng, ở góc độ của cô vừa vặn nhìn thấy được mọi hành động của cặp đôi chính. So với cô gái đang gồng mình cố tỏ ra thân thiện, người đàn ông lại liên tục né tránh, biểu hiện này... Bạn gái cũ trên bàn liên tục mời rượu đám người, uống hết ly này đến ly khác, mỗi một ngụm đều chúc đôi vợ chồng sắp cưới trăm năm hạnh phúc, cứ như vậy rất nhanh cô ta đã say. Chúc phúc xong, cô ta lấy cớ rời đi, lảo đảo cầm túi xách bước ra khỏi quán lẩu. Nhìn cảnh tượng như vậy không ai có ý định giúp đỡ, nhưng cuối cùng người đàn ông vẫn đứng lên, nói: - Để anh tiễn cô ấy. Dứt lời, anh ta liền đuổi theo. Đằng sau cô vợ ngồi đờ đẫn, nét buồn hiện rõ trên mặt nhưng vẫn cố gượng cười với mọi người. .... Lưu Ly nhìn chuyện xảy ra, lắc đầu thầm thán: - Haizzz, đúng là một câu chuyện cẩu huyết mà! Thở dài một hơi, cô quay lại tiếp tục ăn lẩu, không để ý đến bọn họ nữa Vị cay cộng với hơi nóng lan tỏa trong miệng, kích thích vị giác của cô đến tận óc. Một lát sau, Lưu Ly dừng đũa, xử xong một nồi lẩu lớn no căng bụng, cô gọi phục vụ đến thanh toán, sau đó ra về. Bước ra khỏi cổng, Lưu Ly bất ngờ khi thấy cô gái ngồi bàn bên đã ra đây từ lúc nào, đang đứng sững sờ nhìn thứ gì đó, theo tầm mắt của cô ấy thì phát hiện người đàn ông đang ôm một người phụ nữ vào lòng. "..." Hmm, nhìn quen thế nhỉ.... Là cô bạn gái cũ sao? Lưu Ly bất giác nhếch môi, trong lòng cảm thán, phim tình cảm vẫn chưa chiếu hết sao? Mối tình tay ba từ quán lẩu ra đây diễn tiếp hả? Đề nghị các người tôn trọng dân FA đi! Lắc đầu, Lưu Ly nhấc chân bước đi. Bấy giờ người đàn ông đã phát hiện ra cô gái kia, ngay lập tức tiến đến giải thích. Nhưng cô ấy đã quá đau lòng, đương nhiên lắc đầu cự tuyệt. - Chúng ta đã gần kết hôn rồi, em đừng giận dỗi vô cớ nữa. Chỉ một câu này, đã khiến bước chân của Lưu Ly dừng lại, cô cau mày quay đầu, nhìn hai người đang đứng chung một chỗ, bạn gái cũ của gã đàn ông đã bỏ đi rồi. Hai từ "kết hôn" nghe sao chướng tai vậy nhỉ? Tối nay cô đặc biệt nhạy cảm, ghét hai từ đó lắm nhé! … Cùng lúc ấy ở phía đối diện, hai bóng người bước ra từ tòa nhà lớn, Mặc Khiết Thần vừa hoàn thành công việc tại công ty, chuẩn bị lên xe trở về nhà. Lúc mở cửa, chợt nhìn thấy bên đường bóng dáng quen thuộc, anh nhận ra đó chính là Sở Lưu Ly "..." Hử! Lại là cô ta? Trong một ngày có thể gặp mặt những hai lần? Là trùng hợp hay cố ý đây? Người đằng sau thấy anh đứng sững, theo ánh mắt nhìn về hướng quán lẩu đối diện thì liền lên tiếng: - Mặc tổng, đó là quán lẩu mới khai trương vài ngày trước, rất thu hút khách. Tối nay anh vẫn chưa ăn gì, hay là qua đó dùng thử? Mặc Khiết Thần không trả lời, chỉ yên lặng nhìn cô gái phía xa xa. Cô ta... lại muốn làm gì nữa đây? .... Cặp đôi nam nữ vẫn tranh cãi qua lại, mắt cô gái đã ngân ngấn nước, khàn giọng hỏi: - Anh còn yêu cô ta phải không? Người đàn ông theo bản năng trốn tránh: - Cô ấy uống say rồi, anh chỉ tiễn một đoạn thôi. - Em hỏi anh còn yêu cô ta phải không? - Cô gái vẫn cố chấp lên tiếng. Anh ta thở dài một hơi, bất đắc dĩ đáp: - Không có đâu. Một giọt nước mắt chợt rơi xuống má, cô gái lại hỏi tiếp: - Vậy anh có yêu em không? Người đàn ông nhìn cô vài giây, giọng ngập ngừng trả lời: - Bố mẹ anh... rất thích em, bạn bè anh cũng thích em.. họ nói chúng ta rất hợp nhau. Nghe đến đây, cô gái bỗng bật cười, nụ cười đầy chua chát nghẹn ngào: - Rốt cuộc thì tất cả cũng chỉ là một cái cớ, anh muốn quên đi cô ta.. tại sao phải lấy em ra để thay thế? Người đàn ông vội cầm lấy tay cô, lắc đầu nói: - Không phải đâu, em đừng nghĩ như vậy. Chúng ta đã sắp kết hôn rồi, từ nay về sau anh sẽ không gặp cô ấy nữa, cũng không liên lạc với cô ấy nữa. Anh sẽ sửa sai mà, em tha thứ cho anh đi. Cô gái khóc đến vô tâm vô phế, vùng thật mạnh để thoát khỏi cánh tay của anh ta, hai người dằn co một hồi thì chiếc nhẫn trên ngón áp út rơi khỏi tay cô ấy văng xuống đất. Nhân cơ hội này, cô quay người chạy đi ngay. Người đàn ông cúi xuống nhặt chiếc nhẫn lên rồi đuổi theo, khi lướt ngang qua Lưu Ly lại đột nhiên vấp thứ gì đó ngã oạch ra đất, chống tay ngồi dậy thì thấy một đôi chân dài chắn giữa đường. Là Lưu Ly đã ngáng chân anh ta. Người đàn ông khó khăn đứng thẳng lên, cau mày nhìn cô, Lưu Ly ngược lại mỉm cười: - Xin lỗi nha, là tôi cố ý đó! - Cô nói gì? - Anh ta không hiểu hỏi ngược lại. Lưu Ly chậm rãi thu chân về, cô bước đến trước mặt anh, ánh mắt lạnh lẽo: - Một tên như anh, bị vậy vẫn còn nhẹ lắm. Người đàn ông nheo mắt, khó chịu lên tiếng: - Cô là ai? Sao dám nói tôi như thế? Lưu Ly nhếch môi, nụ cười trên khóe miệng có chút kì dị: - Tôi là ai anh không cần biết, quan trọng là anh phải hiểu bản thân mình đểu cán và tồi tệ đến mức nào. Ở bên trong quán lẩu đó, anh là một nam nhân đã có bạn gái, là một người chồng sắp có gia đình, nhưng ở đây, anh lại là kẻ bắt cá hai tay, cùng lúc làm tổn thương hai người phụ nữ. -Tôi hỏi này, khi anh chạy theo bạn gái cũ ra ngoài, có từng nghĩ đến người vợ mà mình đã bỏ mặc ở lại... phải đối phó như thế nào trước con mắt của người khác không? "..." Không gian im ắng, người đàn ông đã không trả lời. Thấy vậy, Lưu Ly liền nói tiếp: - Một mình sắm hai vai, một vai người tốt, một vai phản diện, anh bị đa nhân cách sao? Vợ anh hỏi một đằng thì lại trả lời một nẻo, đừng nghĩ như vậy là giấu được, cô ấy thực ra đã biết đáp án rồi, bởi vì người trưởng thành sẽ tự biết câu trả lời cho riêng mình, không giống anh đâu. Dừng một chút, Lưu Ly cúi xuống nhìn chiếc nhẫn nằm trên mặt đất, hừ lạnh hỏi: - Có biết vì sao cô ấy không cho anh cả cơ hội sửa sai không? Là bởi vì cô ấy nghĩ hai người đều đã lớn rồi, có thể tự suy xét đúng sai, phân rõ trắng đen. Anh sai, là do anh cố tình, sửa cái gì chứ? Đéo phải sửa nữa. Dứt lời, Lưu Ly nhấc chân đá chiếc nhẫn văng ra chỗ khác. Tiếng "leng keng" vang lên đầy châm biếm, người đàn ông chỉ biết siết chặt tay, thân thể run run không biết làm gì. Lưu Ly nhếch môi, ném cho anh ta một ánh mắt khinh thường rồi quay đầu đi. Người đàn ông nhìn về phía chiếc nhẫn, trong đầu chợt nghĩ về những lời mà cô vợ vẫn hay nói. - Anh hãy nhớ, đồ của người khác, em sẽ không bao giờ lấy. “Có những người không hề để tâm đến quá khứ của đối phương, họ chỉ quan tâm quá khứ đó chưa kết thúc mà thôi. Bản thân chưa sẵn sàng, thì đừng vội nắm tay người khác, nếu không…. sẽ hại cô ấy cả đời đấy.” ..... Mặc Khiết Thần đã thấy hết mọi hành động của Sở Lưu Ly, nhìn cách cô xử lý, anh bất giác cong khóe môi. Cô ta lo chuyện bao đồng nhiều như vậy sao? Lúc sáng gặp cũng đang bắt trộm làm việc nghĩa. Nhưng mà... anh lại thích nhìn những lúc cô ta giải quyết mấy chuyện như vậy... rất quyến rũ, cũng rất thú vị. Mắt thấy Lưu Ly bước đi, Mặc Khiết Thần đóng cửa xe lại, lên tiếng: - Không ai được theo tôi. Nói rồi, liền xoay người đi ngang qua bọn họ. Đám vệ sĩ nhìn nhau, ngơ ngác không hiểu chuyện nhưng cũng không dám làm gì. ... Lưu Ly ăn lẩu rất no, cô bỏ xe đi bộ cho tiêu hóa bớt. Song song với những bước chân của cô, Mặc Khiết Thần cách một đoạn không xa cũng đang âm thầm đi cùng, ánh mắt thi thoảng lại nhìn sang bên cạnh. Hai người cứ thế đi song song nhau, không ai thấy, không ai biết, ngay cả chính bản thân Lưu Ly cũng không phát hiện. "Reng" - Chợt một tiếng chuông vang lên, Mặc Khiết Thần lấy điện thoại từ trong túi áo ra, nhìn Lưu Ly một cái rồi nhìn xuống màn hình di động, chân vẫn vô thức bước về phía trước. Khi thấy dãy số hiện lên, anh không nhấc máy mà trực tiếp ấn tắt. Nhưng rồi màn hình bỗng vụt qua một đoạn tin tức, khiến Mặc Khiết Thần dừng lại, anh nhìn tiêu đề nóng hổi hiện trên màn hình, đôi con ngươi đen không thấy đáy. "Tin HOT: Nhị thiếu gia nhà họ Bác liên hôn cùng Đại tiểu thư gia tộc họ Sở. Cặp đôi quyền lực mới ra đời “Bác Trác Huân >< Sở Lưu Ly"
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46
Chương sau