Lưu Ly đứng đơ người như khúc gỗ, phải mất một lúc lâu sau mới định hình lại được. Cô giơ tay vẫy vẫy trước mặt người đàn ông, nghi hoặc hỏi: 
- Này, anh... có đang mê sảng không vậy? 
Sở Linh Lung đứng ở bên kia kìa, người anh phải đưa bó hoa này là cô ta mới đúng, không phải cô. Not me, ok?? 
Hơn nữa, anh đừng có nói nhảm quá, dọa tôi sợ đấy, đại ca à! 
Bác Trác Huân rút trong túi áo ra một chiếc khăn tay, chậm rãi lau những vệt nước trên mặt mình, cười gượng đáp: 
- Lần đầu gặp, có vẻ tôi đã quá vội vàng rồi. Nhưng tôi thật sự rất thích cô. 
Lưu Ly cười ha hả, cứng nhắc cắn thêm một miếng dưa nữa, chậm rãi trả lời: 
- Cảm ơn, tôi cũng thích bản thân mình lắm. 
Nghe vậy, nét mặt người đàn ông mới tốt hơn được một chút, cười đến gò má cũng cao hẳn: 
- Vậy... cô đồng ý lấy tôi không? 
"Phụt" - Thêm một tràng nước nữa phun lên khuôn mặt điển trai của Bác Trác Huân, anh bất giác nhắm tịt mắt, thân thể cứng đờ bất động. 
"Khụ khụ khụ" - Lưu Ly ho sặc sụa, cả hai tai đều đỏ cả lên, nhưng cô vẫn nhìn người đàn ông với anh mắt rất khó tin, lớn tiếng hỏi: 
- Anh nói cái gì? 
Người đi đằng sau thấy Bác Trác Huân bị hai lần làm bẽ mặt, ngay lập tức bước đến, lấy khăn lau giúp anh: 
- Nhị thiếu gia, cậu có sao không? 
Vừa hỏi, hắn vừa quay sang quát Lưu Ly: 
- Cô làm cái gì vậy hả? Có biết đây là ai....? 
Lời 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-tinh-am-tham-om-lay-em/164279/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.