Thu Vân gật đầu :
- Ngươi đi theo ta.
Bạch Thiếu Huy ung dung bước theo sau, vừa đi vừa suy nghĩ :
- “Căn cứ theo lời vị phu nhân nói thì nàng sẽ đưa ta đến Tử Vi đàn. Hiện tại thì ta là một kẻ không còn thần trí, vì vậy tốt nhất là không nên nói gì nhiều để cho chúng tin ta hơn”.
Đến khu rừng hoa, Thu Vân quay lại hỏi :
- Ngươi biết ta là ai không?
Bạch Thiếu Huy lắc đầu :
- Không!
Thu Vân đảo mắt nhìn quanh một vòng rồi nhẹ nói :
- Ta là Thu Vân, ngươi cố nhớ nhé.
Bạch Thiếu Huy gật đầu :
- Ta nhớ rồi! Ngươi là Thu Vân.
Ngoài miệng thì đối đáp với Thu Vân nhưng trong lòng Bạch Thiếu Huy vẫn đang miên man suy nghĩ. Từ khi chàng vâng lệnh sư phụ rời gia đình đến Nhạc Dương tìm Trương Quả Lão thì biết bao sự kiện đã dồn dập xảy ra, chàng thật không thể đoán nổi chuyện gì sẽ xảy đến nữa.
Đi được một hồi thì bỗng Thu Vân nói :
- Đến nơi rồi, ngươi đứng đây chờ ta.
Rồi nàng bước vào trong con đường hoa. Bạch Thiếu Huy đứng lại, đảo mắt nhìn quanh thì thấy đây là mé phải của một tòa núi nhỏ, trên núi trồng toàn hoa Tường Vi tỏa mùi hương thơm ngát.
Chàng ngầm suy nghĩ lại mọi việc, trong lòng thắc mắc vị phu nhân muốn đem chàng đến Tử Vi đàn này là có ý gì. Điều đau khổ nhất là chàng phải giả làm kẻ mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-thanh-than-tieu/2348205/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.