Bạch Thiếu Huy kinh hãi quay nhanh mặt nhìn ra ngoài cửa, trông thấy Phạm Thù tiến vào.
Hắn vừa đi vừa cười thốt :
- Đại ca nói đúng đấy! Tiểu đệ lên nóc nhà đứng một lúc, thấy bốn năm võ sĩ Thần Cơ đường từ xa chạy đến, chúng gặp tiểu đệ cúi đầu chào rồi bỏ đi liền.
Bạch Thiếu Huy gật đầu thở dài :
- Không sợ chúng lục soát nữa, nhưng lại sợ cho tánh mạng nạn nhân.
Phạm Thù trố mắt :
- Hắn đã sao? Chết rồi?
Bạch Thiếu Huy lại thở dài :
- Chết thì chưa chết, nhưng không phương cứu chữa, tình trạng của hắn gần như tuyệt vọng.
Phạm Thù hỏi gấp :
- Hắn bị thương chỗ nào?
Bạch Thiếu Huy vẫn thở dài :
- Cần gì phải bị thương ở chỗ nhược? Trúng phải ám khí có tẩm độc của họ Đường thì cầm như quỷ vô thường đã trao lịnh truy hồn của Diêm chúa rồi, còn trông mong gì nữa? Trừ khi tìm được thuốc giải của chính họ Đường chế luyện.
Phạm Thù cười nhẹ :
- Tưởng sao, chứ như thế thì đại ca cứ yên trí đi, nếu còn hơi thở là tiểu đệ cứu được.
Bạch Thiếu Huy nhìn sững hắn :
- Phạm đệ có thuốc giải?
Phạm Thù điểm một nụ cười :
- Làm gì có thuốc giải? Tiểu đệ có quen biết gì đến người trong họ Đường mà có thuốc giải? Lúc tiểu đệ hạ sơn, gia sư có tặng cho một chiếc vòng bằng sừng con tê ngưu, vòng đó có hiệu năng tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-thanh-than-tieu/2348089/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.