Phạm Thù hỏi :
- Chiếc phù lịnh của đại ca là vật thực hay giả đấy?
Bạch Thiếu Huy mỉm cười :
- Giả thế nào được?
Vừa lúc đó, một tên đạo đồng mang bữa ăn đến.
Phạm Thù thấp giọng hỏi :
- Quân sư đang làm gì?
Tiểu đồng nhìn hắn một thoáng, cung kính đáp :
- Tôi cũng chẳng được biết, vì Quân sư đã ra nghiêm lịnh, nếu người không gọi thì chẳng ai được vào.
Đáp xong, không đứng lâu, tiểu đồng nghiêng mình chào, lui ra ngoài.
Bạch Thiếu Huy mỉm cười :
- Dù hắn có biết đi nữa, Trại Gia Cát không cho nói gì với chúng ta thì tự nhiên hắn chẳng thể nói, Phạm đệ còn hỏi làm gì?
Phạm Thù hừ một tiếng :
- Thầy nào trò nấy có khác! Chẳng hiểu tại sao họ cố làm ra vẻ thần bí như thế? Thần bí từ việc lớn xuống việc nhỏ.
Cả ba vầy quanh chiếc bàn con, dùng bữa. Chừng như tiểu đồng chực chờ sẵn đâu đó, họ vừa ăn xong thì đã thấy hắn bước vào thu dọn mâm bát ngay.
Phạm Thù chưa hiểu rõ về xuất xứ phù lịnh của Bạch Thiếu Huy, lại hỏi.
Bắt buộc Bạch Thiếu Huy phải đem sự tình tường thuật cho hắn rõ.
Phạm Thù reo lên :
- Hay quá! Thì ra đại ca là một sứ giả của Hoán Hoa phu nhân, vâng lệnh tra phỏng tiểu đệ. Thảo nào mà ngày nọ Thiên Tù đường chủ vừa trông thấy phù lịnh là cung cung kính kính tôn xưng sứ giả.
Bỗng hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-thanh-than-tieu/2348058/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.