Lăng Vân Phượng không đáp ngay câu hỏi, chỉ hỏi lại :
- Lúc về đến nơi Tiết thiếu hiệp có cho bà lão câm điếc uống hoàn thuốc đó chăng?
Bạch Thiếu Huy gật đầu :
- Có!
Lăng Vân Phượng mỉm cười :
- Bây giờ thì thiếu hiệp tin tôi rồi chứ?
Bạch Thiếu Huy gật đầu :
- Quả thật cô nương không lừa tại hạ, và tại hạ đến đây mong cô nương cũng thành thật như trước.
Lăng Vân Phượng hừ lên một tiếng :
- Nghi là...
Bạch Thiếu Huy tiếp :
- Cho tại hạ biết hiện nay nghĩa mẫu của tại hạ hiện ở đâu?
Lăng Vân Phượng lại không đáp chỉ giục :
- Đi, tôi đưa thiếu hiệp đến một nơi!
Bạch Thiếu Huy lấy làm lạ :
- Nơi nào?
Lăng Vân Phượng cười nhẹ :
- Thiếu hiệp nghĩ rằng tôi dùng lệnh đường làm mồi để câu nhử thiếu hiệp vào hang cọp?
Bạch Thiếu Huy cười lớn hơn một chút :
- Dù lên rừng tên mui kiếm, tại hạ cũng chẳng hề nao núng, xin cô nương đừng tưởng tại hạ khiếp nhược.
Lăng Vân Phượng thở dài :
- Thiếu hiệp quả có hào tâm hiệp đảm, tôi hết sức khâm phục. Thiếu hiệp có lẽ đã biết là tôi chẳng bao giờ mai phục thuộc hạ để hãm hại thiếu hiệp, nên tin bằng lời nhưng thực ra vẫn dè dặt.
Bạch Thiếu Huy không muốn mất thời giờ :
- Cô nương định đưa tại hạ đi đâu, mình nên đi gấp!
Lăng Vân Phượng gật đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-thanh-than-tieu/2348015/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.