Bạch Ngọc Đường nghe Triển Chiêu hỏi vậy thì giật mình, nhịn không được mà hỏi: “Miêu Nhi... ngươi nhìn thấy?”
Bạch Ngọc Đường nhớ Tiểu Tứ Tử đã lặng lẽ nói riêng cho hắn biết, lúc đó Triển Chiêu đang bận rộn đối phó với Cổ Ngôn Húc, rõ ràng là không hề để ý đến bên này. Bạch Ngọc Đường còn đang định lát nữa tìm cơ hội nói với Triển Chiêu, không ngờ hắn lại mở miệng hỏi mình trước.
Thấy Bạch Ngọc Đường lộ ra vẻ giật mình thì Triển Chiêu đắc ý vươn hai ngón tay ra chỉ chỉ hai mắt của mình rồi lại chỉ chỉ Bạch Ngọc Đường —— ánh mắt của Miêu gia tốt lắm!
Bạch Ngọc Đường hơi cười cười, nói với Triển Chiêu. “Tiểu Tứ Tử nói với ta một chuyện rất thú vị.”
Triển Chiêu mở to hai mắt chờ nghe.
“Tiểu gia hỏa nói cho ta biết, ‘Tôn tử kia và gia gia có tuổi tương tự như nhau’.”
Triển Chiêu sửng sốt, sau đó há hốc miệng nhìn Bạch Ngọc Đường chằm chằm.
Bạch Ngọc Đường rất hài lòng trước biểu cảm này của Triển Chiêu.
“Nhưng mà...” Vẻ mặt Triển Chiêu khó có thể tin được, nhỏ giọng hỏi, “Không nhìn ra được!”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Ừ, ta cũng không nhìn ra.”
Triển Chiêu thuận tay kéo Lâm Dạ Hỏa vừa mới đi ngang qua người.
Hỏa Phượng không hiểu gì mà nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu hỏi, “Ngươi cảm thấy Cổ Ngôn Húc bao nhiêu tuổi?”
Lâm Dạ Hỏa chớp mắt mấy cái, khoanh tay ngẩng mặt lên trời suy nghĩ. “Ừm... chắc là không khác chúng ta là bao...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-phong-thanh-chien-ky/2347294/quyen-3-chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.