Trong quân doanh Hắc Phong Thành, một đám “người gỗ” vẫn còn đang đi tới đi lui, một đám binh lính phải thay phiên nhau xem chừng để đề phòng những người này tự làm mình bị thương.
Công Tôn cau mày, bảo Âu Dương Thiếu Chinh chuẩn bị dây thừng.
Triệu Phổ hỏi, “Phải trói lại sao?”
Công Tôn nhẹ nhàng gật đầu, “Nếu cứ tiếp tục như vậy không phải là cách hay, họ chưa đợi được cứu thì đã chết vì mệt trước rồi.”
Phía bên Triệu Phổ bận rộn đối phó với căn bệnh “hồn bay phách lạc”, bên này Triển Chiêu cũng không nhàn rỗi, hắn và Bạch Ngọc Đường đang cùng nhau nghiên cứu tư liệu về Thúy Ngọc Ban mà Đổng Thiên Dực tìm về cho họ.
Thúy Ngọc Ban này thay vì nói là gánh hát thì không bằng nói là gánh xiếc ảo thuật, nội dung biểu diễn phần lớn đều mang tính chất xiếc ảo thuật, hơn nữa độ khó khá cao, nhờ những tiết mục mạo hiểm mà nổi tiếng.
Mặt khác, gánh hát này có vài tiết mục cũng tương đối khiến cho người khác phải hiếu kỳ, Triển Chiêu nhìn tờ danh sách biểu diễn, cau mày, “Cái gì mà mình người đuôi rắn, người cóc, người không xương... là cái gì với cái gì chứ?”
“Đại khái là người bị dị tật chăng?” Bạch Ngọc Đường vào Nam ra Bắc, gặp không ít gánh xiếc ảo thuật. Không ít gia tộc sinh ra hài nhi dị dạng đều sẽ vứt bỏ, thường các gánh hát sẽ nhặt những hài tử dị dạng hoặc tàn tật bẩm sinh về nuôi dưỡng, dạy cho chúng vài tiết mục biểu diễn, đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-phong-thanh-chien-ky/2347292/quyen-3-chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.