Nếu ở lúc này có ngoại lực quấy rối ắt phải tẩu hỏa nhập ma ngay, nặng thì mất mạng nhẹ thì than phế cả đời, thông thường người võ lâm điều tức trị thương ngoại trừ ngồi trong mật thất thì không phải lo ngại gì cả, ngoài ra phải có người canh phòng hộ pháp, Đinh Hạo sơ sót quên đi điều này, một là vì võ nghệ cao siêu và gan lì, hai là nghĩ rằng nới đây hoang vắng không người.
Thình lình có một bóng người xuất hiện trong sơn cốc, dừng lại một hồi, rồi phóng mình chạy thẳng lên ngọn núi nhỏ mà Đinh Hạo đã ẩn thân vận công điều tức ở đấy, nhưng Đinh Hạo đã đi sâu vào cơn định vô ngã, chẳng hề hay biết gì cả.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, có thế trông thấy rõ đó là một ông lão hình thù quái ác, đầu tóc bù xù, trên cổ có đeo hai xâu đầu xọ người dài xuống tới bụng, ước lượng khoảng phải có hai chục sọ người.
Quái nhân lượn quan sát địa hình, đoạn lẫm bẫm nhủ thầm:
– Chỗ này lý tưởng lắm, thì cứ ở đây thôi!
Nói xong, y lấy từ trên cổ ra hai xâu đầu sọ trắng toát ấy, tháo gở dây buột rời ra, rồi mang từng cái sọ người rãi rác ngang dọc sắp đặt trên mặt đất chiếm một diện tích năm trượng vuông, khi y bày ra hết đầu sọ người xong xuôi, bèn ngồi ngay giữa, lẫm bẫm nhủ thầm:
– Giời này mà chưa đến chăng?
Chỗ Đinh Hạo ẩn thân điều tức, cách trận thế sọ người của lão quái nhân bày ra độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-nho/2327502/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.