Đinh Hạo bất giác nghiêm túc kính phục, không ngờ lão này lại trọng nghĩa đến thế, hắn lại hỏi tiếp:
– Quý bạn cũ của lão trượng là nhân vật thế nào?
– Võ sĩ danh trấn thiên hạ.
– Vãn bối có được phép biết danh tính quý hữu ư?
– Lão phu chưa bao giờ nói ai biết cả ngươi cũng thế thôi.
Đinh Hạo đứng bật dậy nói:
– Vãn bối xin cáo từ!
Mặt Thảo Dã Khách trầm trọng nói:
– Mi khiêu chiến với lão ư?
Đinh Hạo trầm tĩnh nói:
– Việc đã đến thế này đành phải vô lễ vậy!
– Ta cho mi lần cuối nếu mi bằng lòng với hôn sự này sẽ tránh khỏi phải động binh đao.
– Tại hạ không tuân lệnh được.
– Đến lúc đầu tro mặt lấm lem luốc..
– Chỉ trách mình sở học chẳng nên.
– Thôi được mi cứ đi đi.
Đinh Hạo ngạc nhiên theo lời lúc này ông lão dễ dàng gì để cho mình thoát khỏi nơi này, câu nói mi cứ đi đi có hàm ý gì? Lão chuẩn bị thủ đoạn gì để lưu mình lại?
Hắn nghĩ thế ung dung chắp tay xá ba xá, xoay mình bước khỏi cửa đi vài bước, bỗng thấy tình hình không ổn, cảnh vật trước mặt thay đổi, cánh cửa sơn đỏ biến mất, cả nhà tranh cũng đi mất, chỉ là màn trời tối âm u toàn những rừng gò hoang bao la, chẳng biết hướng nào là hướng nào.
Đinh Hạo liền sáng tỏ khoảng đất hẹp này là một trận thế kỳ môn, thì ra ông lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-nho/2327445/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.