"Nè nè nè! Không được nói bậy!"
Ninh Vi giật mình đứng dậy lùi lại, kéo khăn che mặt kín mít.
Ta không phải! Ta không có! Ngươi đừng tới gần!
Nguyệt Vô Huyền chớp mắt, chống nạnh hiên ngang tiến vào, dí sát mặt nàng để nhìn cho kỹ.
Ninh Vi lùi một bước.
Nguyệt Vô Huyền tiến một bước.
Người tới ta lùi đẩy nàng vào góc tường.
Đàn chủ bá đạo rất gia trưởng, Tiểu Ninh thần bí chạy đằng trời.
Ninh Vân Phồn nhìn trái nhìn phải, đã hiểu vì sao Ninh Vi bảo Nguyệt Vô Huyền phiền phức rồi.
Yến Bình Minh: "......"
Vị Tôn chủ của chúng ta đã không hiểu nổi tình hình lúc này.
"Nguyệt đàn chủ vừa nói Ninh cái gì ấy nhỉ?"
Yến Bình Minh nghi hoặc lại gần Ninh Vân Phồng, đầu óc ong ong.
"Ninh…"
Ninh Vân Phồn liếc hắn, cố gắng lựa lời để lấp liếm, sau đó ông phát hiện không dễ lấp liếm, thế là mặc kệ:
"Không nghe rõ."
Yến Bình Minh: "......"
Hay lắm, diễn cũng không thèm diễn.
Trong góc tường, toàn thân Ninh Vi toát lên vẻ "ngươi đừng tới gần!", nhưng Nguyệt Vô Huyền là một tổ tông không giữ ý.
Lão vén phắt màn che mặt của Ninh Vi lên, cứ thế chui vào như cá trạch, sau đó bị nàng một quyền đánh bật ra.
"Ui da!"
Nguyệt Vô Huyền ôm mặt.
Ninh Vi nắm chặt cổ tay lão, nghiến răng nghiến lợi, nhỏ giọng nói:
"Nguyệt đàn chủ an phận chút đi, đôi bên đều dễ sống."
Ngay sau đó, cổ tay Nguyệt Vô Huyền đau nhói gào khóc.
"Dừng dừng dừng dừng dừng!"
Thảm quá, hoàn toàn không có dáng vẻ lão tổ.
Trị ngươi như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-nguyet-quang-thieu-dao-duc-cua-tu-chan-gioi/4666658/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.