Chương trước
Chương sau
Trước sơn môn, máu nhuộm đỏ y phục thiếu niên, trên lưng hắn là một thanh tiên kiếm.
Từ Hành Dương tông từ trên xuống dưới đệ tử khe khẽ bàn tán: “Hắn còn ở nơi này, không biết mọi người đều rất chán ghét hắn sao? Chấp pháp sư huynh làm sao vậy, còn không ném hắn xuống núi.”
Một người khác nói: “Đuổi hắn đi, không bao lâu hắn lại sẽ xuất hiện ở nơi này.”
“Hắn còn suy tính muốn gặp Dục Linh tiên tử? Hắn chẳng lẽ không biết, qua mấy ngày nữa, Dục Linh sẽ cùng Phù Nhai sư huynh thành thân.”
Vừa dứt lời, lúc trước bất luận như thế nào Thương Cửu Mân đều không đánh trả, không hề phản ứng, nhưng bỗng nhiên hắn tới gần đệ tử kia, siết lấy vạt áo hắn: “Ngươi nói cái gì!”
Nam đệ tử kia bị hắn tới gần, khiếp vía một phen, nhưng nhớ tới khi Tô Tô từ Bồng Lai trở về bị thương thành như vậy, liền đối hắn khó mà có sắc mặt tốt.
“Ta nói Dục Linh cùng nguyệt Phù Nhai muốn thành thân, ngươi nếu muốn biết có thể tự mình tìm hiểu lấy, mau trở về Bồng Lai của ngươi, đừng làm ô uế nơi này.”
Ngón tay Thương Cửu Mân siết chặt, ánh mắt âm u nhìn hắn.
Trước tình thế đệ tử Hành Dương đều chuẩn bị sẵn sàng, cho rằng hắn muốn động thủ vào lúc này thì hắn đột nhiên buông tay ra, không nói một lời nào xoay người bỏ đi.
Buổi chiều Diêu Quang về đến, thấy trước sơn môn đã không còn ai, bèn hỏi người đệ tử bên cạnh: “Hắn đâu?”
Đệ tử nói: “Sáng sớm nghe tin tức Tô Tô muốn thành thân, liền rời đi, chắc là hết hy vọng.”
Diêu Quang trong lòng thổn thức, nhìn về hướng sơn môn: “Đi rồi cũng tốt.”
Chờ thương tích Tô Tô tốt lên, chưởng môn nhất định sẽ đến Đông Thuật đòi một câu trả lời, nói không chừng Hành Dương cùng Đông Thuật sẽ có một trận ác chiến. Thương Cửu Mân thân là con trai của Đông Dực Chủ, hắn cùng Tô Tô vốn cũng không có khả năng.
Trên đường về, Diêu Quang gặp Nguyệt Phù Nhai.
Diêu Quang liếc nhìn hỷ phục trong tay hắn: “Đưa cho Tô Tô à?”
Nguyệt Phù Nhai: “Ừm”
Hắn rũ mắt xuống, nét mặt hắn từ trước đến nay cổ quái, nhưng lúc nhìn về phía hỷ phục trên tay trong mắt sinh ra vài tia dịu dàng.
Diêu Quang: “Ta cho là đệ không vui.”
Tai Nguyệt Phù Nhai ửng đỏ, lời ít mà ý nhiều: “Không có.”
Diêu Quang cười rộ lên: “Sau này chăm sóc Tô Tô thật tốt.”
Bây giờ ngoài trừ Tô Tô, toàn bộ người của Hành Dương tông đều biết Nguyệt Phù Nhai muốn cùng nàng kết làm đạo lữ* (thành thân),việc này Cù Huyền Tử cũng ngầm chấp nhận. Trong lòng Cù Huyền Tử, an nguy của Tô Tô là quan trọng nhất.
Chỉ là đối với Nguyệt Phù Nhai mà nói, với tình hình hiện tại của Tô Tô, thì hắn phải nỗ lực gấp bội vì nàng, cho nàng lượng lớn tu vi giúp nàng dưỡng hồn, ân cần săn sóc nàng.
Nói là song tu, nhưng thật ra là vì nàng mà tu bổ mệnh hồn, cho nàng tu vi, mà có khả năng chính hắn sau này phát triển sẽ khó khăn.
Diêu Quang vốn dĩ sợ nguyệt Phù Nhai trong lòng có khúc mắc, ai ngờ hắn đem việc này coi như mật đường, nếu người ở trong cuộc đều không cảm thấy khổ sở cùng khó xử, Diêu Quang cười cười, thì Tô Tô sư muội sẽ rất hạnh phúc đi.
Yểm Ma ôm viên Lưu ly châu, tâm như tro tàn, lúc nó tạo mộng dốc hết sức bình sinh, lấy đi kẻ địch của ma quân là Công Dã Tịch Vô, nhưng lại quên còn có một người như Nguyệt Phù Nhai.
Lại nói, Ma quân đi đâu vậy?
Đến trước ngày thành thân một ngày, Tô Tô mới biết được chuyện này. Diêu Quang sợ nàng khóc lóc náo loạn, ai ngờ thiếu nữ ở bên cửa sổ ngồi hồi lâu, ngơ ngẩn nhìn linh điểu bên ngoài vui đùa ầm ĩ.
Sau một lúc lâu hỏi: “Phù Nhai nguyện ý?”
Diêu Quang vội vàng gật đầu: “Vậy… còn muội?”
Tô Tô đôi môi tái nhợt, nàng cười một tiếng: “Hắn là vì cứu muội, muội có cái gì không muốn, chỉ là ủy khuất hắn.”
Diêu Quang thấp giọng nói: “Ta còn cho rằng, muội còn nhớ đến Thương Cửu Mân chứ.”
Lời vừa nói ra, Diêu Quang liền biết chính mình nói không nên lời nói, vội vàng nói: “Ta không phải có ý đó …”
Tô Tô rũ đôi mắt xuống, lắc lắc đầu.
Diêu Quang nhịn không được hỏi: “Muội thích Nguyệt Phù Nhai sao?”
Kết làm đạo lữ không giống như người phàm nhân thành thân, sẽ ở ngày đại hôn đó, cùng tiên hồn đối phương dung nhập một giọt huyết đầu tim của chính mình, từ nay về sau ngàn năm vạn năm, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn.*(nghĩa tiếng việt giống câu ở Việt Nam có phúc cùng hưởng có họa cùng chia.)
So với những lời hứa hẹn của phàm nhân cũng không có tác dụng bằng.
Tô Tô nói: “Muội không biết.”
Nàng che lại nơi trái tim, nơi này… trống vắng, giống một cánh cửa bị đóng lại, tình cảm không thể tiến được đến vậy, thậm chí lúc Diêu Quang nói đến “Thích”, ở trong thế giới của nàng, chỉ là một từ không có bất kì ý nghĩa gì.

Cái gì là thích, cảm giác như thế nào là thích?
Nàng dĩ nhiên là thích Nguyệt Phù Nhai, nhưng đúng là loại tình cảm mà Diêu Quang nói đến sao?
Tô Tô nhớ tới một người khác, vì sao ở Bồng Lai lúc bản thân bị vây dưới cờ, thấy được Thương Cửu Mân tổn thương nàng, nàng sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Ngày thứ hai Tô Tô thay hỷ phục, toàn bộ Hành Dương được bố trí hết sức vui mừng.
Thật sớm Chín Tiên Lộc Đầu* (chín con tiên hưu) đã ở Trường Trạch Sơn đợi.
Lúc Tô Tô được dìu lên tiên xe, vẻ mặt có một thoáng hoảng hốt. Bên người những đám mây lướt qua, tiên xe từ Trường Trạch, chậm rãi bay đến trong đại điện Hành Dương tông. Nàng thấy một người đứng ở nơi đó chờ nàng, là Phù Nhai.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú khóa trụ nàng.
Một cái chớp mắt kia, Tô Tô có loại ảo giác, hắn đã ở chỗ này chờ nàng lâu rồi.
Một thoáng kia nhìn thấy nàng, ánh mắt hắn lộ ra một chút ý cười, không khỏi làm Tô Tô cảm thấy nồng nhiệt.
Nguyệt Phù Nhai đến đón nàng, một khắc kia ngón tay hai người chạm nhau, Tô Tô trong lòng có loại cảm giác kỳ quái, tay thiếu niên lạnh băng.
Nguyệt Phù Nhai tu luyện kiếm pháp chí cương chí thuần, sẽ có nhiệt độ cơ thể lạnh như vậy sao?
Thế nhưng mà chính xác là mặt của Phù Nhai.
Tô Tô không để bản thân suy nghĩ bậy bạ, Cù Huyền Tử cũng ở đây, nghi thức hợp tu tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm.
Mệnh hồn nàng bị hao tổn, thân thể suy yếu, dưới chân bước chân hơi dừng lại một chút, hắn cũng đi theo dừng lại, thấp giọng nói: “Cẩn thận.”
Hắn dìu nàng, linh lực ôn hòa của hắn truyền qua cho nàng, trong nháy mắt Tô Tô cũng dễ chịu hơn.
Toàn bộ nghi thức, Tô Tô cảm giác chính mình đều suy nghĩ mơ hồ, người bên cạnh lại hết sức trịnh trọng nghiêm túc.
Thẳng đến ngón tay hắn điểm mi tâm chính mình, máu đầu tìm nhập vào thức hải* nàng (kiểu như là người tu tiên tu luyện sẽ có cái thức hải như một thế giới bên trong),nàng ngơ ngẩn giương mắt nhìn hắn, hắn nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt nàng, hạ thấp đầu chính mình, dẫn tay nàng, đặt ở mi tâm hắn.
“Tô Tô.” Hắn khàn khàn nói, “Đến phiên nàng.”
Nàng cắn cắn môi, thấy xung quanh đều đang nhìn mình, sau một lúc lâu, nàng chậm rãi mà đem máu đầu tim của chính mình nhập thức hải hắn.
Linh thức dung hòa, đối với người tu chân tới nói, so thân thể còn muốn mẫn cảm mấy lần.
Trong chớp mắt linh thức hai người tương thông, một cảm giác kỳ quái vọt tới. Nàng hoảng loạn lui về phía sau một bước, che mi tâm chính mình lại, ngăn không được gò má phiếm hồng. Dáng điệu nàng thoáng rụt rè bất an, làm ý cười trong mắt người bên cạnh càng đậm.
Tô Tô không biết mình là như thế nào chống đỡ được đến buổi lễ kết thúc.
Từ xưa đến nay, lễ kết làm đạo lữ gọi là hợp linh, làm cho máu đầu tim chính mình chạm vào thức hải đối phương, có thể cảm nhận được tình yêu của đối phương đối với mình.
Tô Tô cảm thấy giọt máu đầu tim của mình giống như một đuôi cá nhỏ bé, bất ngờ không kịp đề phòng rơi vào biển lớn mênh mông rộng lớn đáng sợ.
Mơ hồ chạm được tình yêu, làm nàng kinh hãi mà ngỡ ngàng.
Phù Nhai… Không phải cũng là vì cứu mình sao, nếu nói có một chút thích, Tô Tô tin tưởng, nhưng là lúc nào, hắn dường như liều mình yêu đến dây dưa địa ngục hoang vu*? (Yêu đến khổ sở)
Tô Tô không có chú ý đến, nam tử bên kia thu hồi tay, trên ánh mắt hiện lên một chút ảm đạm âm trầm. Hắn đương nhiên cũng có thể cảm nhận được tình yêu của Tô Tô . Trống rỗng, thức hải… Cái gì cũng không có.
Hắn thoáng dừng lại cùng ấm ức trong chớp mắt, ý cười trong trẻo một lần nữa trở lại trên mặt.
*
Tô Tô trở lại tiên điện, nàng vốn dĩ nên suy tính xem cùng nguyệt Phù Nhai chung sống thế nào, thế nhưng mà mới dính lên giường, nàng liền ngủ thiếp đi.
Hiện giờ mệnh hồn không hoàn chỉnh, nàng chịu đựng được đến hiện tại quả thật là không dễ dàng.
Nàng ngủ trong chốc lát, người nam tử mặc hỷ phục màu đỏ đi vào đến, có người thấp thỏm hành lễ nói: “Tiên quân, tiên tử ngủ rồi.”
Nam tử không hề không vui, ôn hòa mà nói: “Biết rồi, các ngươi rời đi đi, ta tới chăm sóc nàng.”
Hắn vòng qua bình phong thêu tiên hạc, thấy một gương mặt xinh đẹp đang ngủ say. Sắc mặt hắn ôn hòa chưa từng thấy, ánh mắt lạnh lùng, như một cái đầm sâu nước lặng không thấy đáy. Hắn vùi đầu ở cổ nàng, giống một cái đầu rắn phun lưỡi, cuốn lấy nàng.
Thế nhưng mà sau cùng, dù cho biểu cảm hắn dữ tợn đáng sợ, lại chỉ có một hôn nhẹ nhàng dừng ở trên má nàng.
Tô Tô lần này ngủ lại là vài ngày. Nàng mở to mắt từ trên giường ngồi dậy, cúi đầu xem y phục chính mình, đã đổi qua.
Hỉ phục đỏ thẫm biến thành một chiếc váy màu tím nhạt tơ tằm, làn váy quanh co khúc khuỷu mà bung ra, mang theo ánh sáng lung linh nho nhỏ. Trên eo thon của nàng buộc một chiếc túi lưới, một thân này so với trang phục nàng trước kia còn muốn tinh tế xinh đẹp hơn.
Tô Tô ngắm nghía chiếc túi, đi ra ngoài.

Nàng không thấy nguyệt Phù Nhai, hỏi đệ tử quét tước trong điện: “Tiên quân đâu?”
Đệ tử nói: “Người tỉnh rồi! Tiên quân ở sau núi, người dặn dò nếu người tỉnh lại, nhất định phải uống cái này.”
Trong tay Tô Tô có thêm một lọ Ngọc Chất.
Nàng mở ra, hương thơm sâu kín truyền đến, hẳn là Say Dương Lộ, thứ này được truyền thuyết nói chỉ có ở thôn Nam Hải tộc Thiên Kình có, có thể dưỡng hồn, nhưng bọn họ là người thô bạo keo kiệt nhất, Nguyệt Phù Nhai như thế nào lấy được thứ này?
Tô Tô đi vào sau núi, ngửi được mùi máu tanh nhàn nhạt. Ngửi lại một lần, lại tựa hồ không ngửi thấy.
Nguyệt Phù Nhai từ trong rừng đi ra, ôm một con thỏ bỏ túi, nhìn thấy nàng, hắn dừng một chút, cười nói: “Tô Tô.”
Tô Tô sờ sờ con thỏ: “Đây là cho ta?”
“Ừm.” Hắn sờ sờ tóc nàng, trước kia ngữ khí cứng nhắc, giờ nỗ lực thử dịu dàng, “Lúc ta đi trừ ma, nó có thể ở cùng nàng, sao lại đi ra đây?”
“Ta tới tìm ngươi.” Tô Tô buồn ngủ mà xoa xoa đôi mắt, “Phù Nhai, ngươi đi Nam Hải, cùng tộc Thiên Kình đánh nhau rồi?”
“Không có.” Hắn nói, “Ta sao lại đi Nam Hải gây chuyện, Say Dương Lộ là trước đây ta ở bên ngoài tình cờ có được. Bên ngoài lạnh lẽo, hiện giờ tiên thể nàng không ổn, sẽ sinh bệnh, ta mang nàng trở về.”
Tô Tô nhìn hắn một lát, vươn tay về hướng hắn, cười nói: “Lưng.”
Hắn cong môi lên, lúc này sinh ra nhiều chân thật, ý cười chạm đến đáy mắt, hắn ở trước mặt Tô Tô ngồi xổm xuống. Tô Tô ghé vào trên lưng hắn, cách gần đến như vậy, nàng liền ngay tại cổ hít vào một hơi. Mùi máu tanh hòa với mùi tùng bách mát lạnh… như ẩn như hiện.
Hắn đang nói dối, hắn chẳng những đi Nam Hải, hắn còn giết không ít người của tộc Kình Thiên, mới có thể có được một bình Say Lộ Dương kia.
Chính hắn cũng bị thương, vì vậy mới trốn ở sau núi, mà không có lập tức trở về Thiên điện.
Trong lòng Tô Tô nổi lên những gợn sóng kì quái, làm cho nàng có chút khó chịu.
Nàng kinh ngạc nhìn người nam tử bên cạnh, thật lâu nhẹ nhàng đưa tay vuốt lên mặt hắn.
Bước chân của hắn đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn nàng.
Nàng còn chưa kịp rút về lại cùng hắn mắt đối mắt.
“Nàng đang làm cái gì?” giọng hắn khàn khàn hỏi.
Tô Tô cũng không biết, nàng nghĩ làm, liền làm. Phản ứng của hắn, ẩn ẩn cùng với người bên trong rừng Hạnh ở Bồng Lai tiên đảo như trùng khớp.
Nàng nhìn hắn, hắn lại cúi đầu, mang theo ý cười nói: “Cho dù nàng muốn… cũng phải để về đến đại điện chứ”
Tô Tô hiểu được ý của hắn, tức giận bác bỏ: “Nói bậy!”
Thẳng đến khi hắn đem mình đặt lên giường.
Tô Tô nắm chặt tay của hắn, khẩn trương nói: “Ta nói thật, ngươi không cần phải như thế. Ta không muốn làm trễ nãi ngươi, ngươi vì ta… sẽ hao tổn tu vi của ngươi”
Hắn ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt nàng: “Là ta tự nguyện”
Tô Tô lắc đầu, hắn nhìn mình chằm chằm, nàng bị hắn nắm chặt ngón tay: “Phù Nhai, ngươi còn nhớ năm nó ngươi bái sư, ta đã cho ngươi hộp gỗ không? Ta muốn nhìn thấy nó.”
Thân thể nam tử cứng đờ, lập tức nói: “Thời gian trước, lúc chấp hành nhiệm vụ của sư tôn ta làm mất rồi thật xin lỗi”
Tô Tô giương mắt lên, nhìn hắn nửa ngày, lúc hắn sắp duy trì không nỗi trạng thái nhu hòa này, nàng mở miệng nói: “Không sao, không phải thứ gì quan trọng, mất thì thôi”
“Sau này những thứ mà nàng cho ta, ta sẽ không làm mất nữa” Hắn thấp giọng nói.
Tô Tô nghĩ thầm, rất trấn định nha Thương Cửu Mân.
Hồn đăng của Nguyệt Phù Nhai không có tắt, chứng minh Nguyệt Phù Nhai không có chuyện gì, chắc là bị Thương Cửu Mân nhốt ở đâu đó.
Tô Tô lúc đầu định xem hắn khi nào lộ ra sơ hở, nhưng nàng không nghĩ tới, Thương Cửu Mân lại thực sự đang bắt trước Nguyệt Phù Nhai.
Thói quen sinh hoạt của Nguyệt Phù Nhai, giọng nói của hắn, ra cửa đi làm nhiệm vụ, thậm chí đến cả kiếm pháp của Hành Dương tông hắn xem đều rõ.
Có một lần ở cửa điện nàng trông thấy hắn, giọng điệu ôn hòa cùng đệ tử trò chuyện. Nàng biết, Thương Cửu Mân khinh thường dạng này.
Hắn cam tâm trở thành cái bóng của người khác, bắt chước hắn, từ sáng sớm đến hoàng hôn vì mình mà quản lý tất cả.
Nàng nhớ đến trong thần thức của hắn là yêu thương cháy bỏng, có chút thất thần.
Đến lúc hắn quay đầu, Tô Tô cũng không biết mình đã nghĩ đến gì, vô thức cười lên với hắn.
Tiếp theo chớp mắt một cái, nàng nhìn thấy trong đôi mắt kia như thấp lên tia sáng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.