Trước sơn môn, máu nhuộm đỏ y phục thiếu niên, trên lưng hắn là một thanh tiên kiếm.
Từ Hành Dương tông từ trên xuống dưới đệ tử khe khẽ bàn tán: “Hắn còn ở nơi này, không biết mọi người đều rất chán ghét hắn sao? Chấp pháp sư huynh làm sao vậy, còn không ném hắn xuống núi.”
Một người khác nói: “Đuổi hắn đi, không bao lâu hắn lại sẽ xuất hiện ở nơi này.”
“Hắn còn suy tính muốn gặp Dục Linh tiên tử? Hắn chẳng lẽ không biết, qua mấy ngày nữa, Dục Linh sẽ cùng Phù Nhai sư huynh thành thân.”
Vừa dứt lời, lúc trước bất luận như thế nào Thương Cửu Mân đều không đánh trả, không hề phản ứng, nhưng bỗng nhiên hắn tới gần đệ tử kia, siết lấy vạt áo hắn: “Ngươi nói cái gì!”
Nam đệ tử kia bị hắn tới gần, khiếp vía một phen, nhưng nhớ tới khi Tô Tô từ Bồng Lai trở về bị thương thành như vậy, liền đối hắn khó mà có sắc mặt tốt.
“Ta nói Dục Linh cùng nguyệt Phù Nhai muốn thành thân, ngươi nếu muốn biết có thể tự mình tìm hiểu lấy, mau trở về Bồng Lai của ngươi, đừng làm ô uế nơi này.”
Ngón tay Thương Cửu Mân siết chặt, ánh mắt âm u nhìn hắn.
Trước tình thế đệ tử Hành Dương đều chuẩn bị sẵn sàng, cho rằng hắn muốn động thủ vào lúc này thì hắn đột nhiên buông tay ra, không nói một lời nào xoay người bỏ đi.
Buổi chiều Diêu Quang về đến, thấy trước sơn môn đã không còn ai, bèn hỏi người đệ tử bên cạnh: “Hắn đâu?”
Đệ tử nói: “Sáng sớm nghe tin tức Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-nguyet-quang-cam-chac-kich-ban-be/875433/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.