Trên bãi đất hoang xương trắng và bụi gai khắp nơi, thiếu niên cõng trên lưng một thiếu nữ.
"Tí tách, tí tách..."
Tiếng nước vang ở bên tai, Tô Tô trong đầu hỗn loạn, chỉ có thể nghe thấy tiếng nước tí tí tách tách. Hoặc là. . . Là thanh âm giọt máu rơi trên đám xương trắng?
Nàng mơ hồ nhớ đến trước khi hôn mê đã nhìn thấy cảnh tượng: Không phải là tràng cảnh phía dưới sườn đôi, mà là giống một chiến trường hoang vu nhiều năm, trên chiến trường, lúc nha lúc nhúc những con quái vật đang rét cóng.
Những con quái vật đó gợi lên kí ức xa xôi.
Khi còn bé, Tô Tô được Câu Ngọc kể cho nghe một câu chuyện cổ: "Thượng Cổ lúc đó không có cái gì mà đại yêu ma, yêu cũng không có bộ dạng như bây giờ. Thế gian chỉ có tinh quái, bọn nó chia làm bốn loại: yêu, ma, quỷ, quái."
"Trong đó Mị là đệ nhất mỹ mạo, còn Võng là đáng sợ nhất. Một nhóm tinh quái lúc nha lúc nhúc, pháp lực không cao nhưng lại mang sát khí dày đặc. Bọn nó sống trong một nơi âm u vì tam giới không có chỗ dung thân.
Thần sinh ra sống cùng trời cùng đất, nhưng những tinh quái này lại khác, bọn chúng hút ô trọc chi khí, bị ném bỏ xuống nơi hoang vu, vì quá đói khát, bọn chúng thậm chí ăn cả đồng loại của mình.
Rất nhanh sau đó, bọn chúng phát hiện không cần ăn đồng loại, dung hợp lực lượng sẽ giúp bản thân trở nên cường đại hơn. Dần dần, các nhóm tinh quái ngày càng ít, nhưng lại dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-nguyet-quang-cam-chac-kich-ban-be/875399/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.