Edit: Thanh Thanh
~~~
“Nhị ca, ngươi biết mình đang làm cái gì không?” Tô Tô lo lắng nói.
Bây giờ, hai nước Chu Hạ giao chiến, Diệp Trữ Phong là chi tử tướng quân, thế mà quỳ lạy cầu khẩn với địch nhân, gã chẳng những bỏ khí khái những người đọc sách, gã đây là ngay cả Diệp gia cũng không để ý!
Diệp Trữ Phong không đứng dậy, nước mắt của gã ướt vạt áo.
Gã so với Tô Tô rõ ràng hơn hậu quả của việc làm như vậy, gã biết Yêu Hồ sau lưng hại rất nhiều người, gã một lần nghĩ, cứ như vậy đoạn mất phần nghiệt duyên này.
Thế nhưng là từng cái đuôi của Yêu Hồ bị chém đứt, mắt thấy sắp bị Đạm Đài Tẫn sinh sinh làm nhục chết, gã nhịn không được nữa, lảo đảo chạy ra.
Diệp Trữ Phong quần áo tả tơi, không quản ngàn dặm truy tìm một yêu tinh. Gã không dám nhìn tiểu muội trong lồng, gã so với ai khác đều thanh tỉnh, nhưng lại so với ai khác đều tuyệt vọng.
Yêu Hồ sau lưng thê lương, máu nhuộm thấu vạt áo của gã. Gã đã từng thích, quý trọng ả như vậy, ngay cả ả thút thít đều cảm thấy thương yêu. Lệ Diệp Trữ Phong chảy xuống, lần nữa đờ đẫn dập đầu một cái: “Cầu điện hạ tha cho nàng ấy một mạng.”
Đạm Đài Tẫn nói: “Diệp nhị công tử là người thông minh, có chỗ cầu, thì phải có chỗ nỗ lực, nàng ta có thể sống hay không, quyết định bởi ngươi có thể nỗ lực cái gì?”
Diệp Trữ Phong nói: “Tại hạ không còn gì nữa, đời này nguyện vì điện hạ xông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-nguyet-quang-cam-chac-kich-ban-be/875344/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.