Trong phủ Tuyên vương, Tiêu Lẫm ôm nữ tử áo tím váy lụa, hỏi sụp: “Thường Nhi thế nào rồi?
Nam tử mặc bạch y cười tủm tỉm nói: “Tình huống tự nhiên không ổn, ta nói này sư huynh, Tuyên vương đủ xui xẻo, mới dời phủ, đầu tiên là ong Xích Viêm vây công, sau thì trắc phi bị yểm ma, vận số năm nay không may mắn.”
Tiêu Lẫm không tức giận, ôn hoà nói: “Ngu Khanh, ta cùng ngươi nói chính sự, như thế nào đem chuyện Thường Nhi bị bóng đè lôi ra?”
Ngu Khanh: “Sư huynh, ngươi cũng quá đánh giá cao ta, phải biết rằng, năm đó ở chiếu sơn, ngươi học kiếm đạo, ta học trừ yêu, kiếm đạo của ngươi kế thừa tinh tuý của lão nhân , ta trừ yêu lại học không được. Lần này trong phủ Triệu Vương, chính là nguy hiểm đến tính mạng để giúp ngươi.”Triệu Vương chỉ sợ không thể tưởng tượng được, tòa thượng tân môn khách mà hắn tôn sùng là sư đệ của Tuyên vương Tiêu Lẫm.
Tiêu Lẫm thở dài một tiếng: “Sư phụ đưa ngọc cho ngươi.”
Ngu Khanh vội nói: “Thật?”
Tiêu Lẫm cũng không nói lời vô nghĩa, bên hông gỡ xuống một khối ngọc thoạt nhìn bình thường ném cho Ngu Khanh. Ngu Khanh luống cuống tay chân tiếp được, vui vẻ ra mặt nói: “Ai nha, thê tử sư huynh xảy ra chuyện, Ngu Khanh giúp đỡ là đạo nghĩa không thể chối từ.”
Dứt lời, Ngu Khanh cất ngọc, vui đùa nói: “Yểm ma không giống với tiểu yêu vật, ta hiện tại thậm chí không tìm thấy nó nấp ở đâu. Đạo hạnh của ta, vô pháp thu phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-nguyet-quang-cam-chac-kich-ban-be/875327/chuong-15.html