Lộ Phương đến công ty mà cứ ngỡ đi nhằm chỗ, bởi lẽ thái độ của gã quản lý hôm nay vô cùng khác lạ. Cô còn đang tưởng nhầm ông ta bị ai dựa rồi chăng?
Đứng trước mặt cô, tên quản lý trở nên dè dặt, ôn nhu đến khó hiểu, thái độ cũng nhẹ nhàng hoà nhã, cứ như đây là một con người khác hoàn toàn:
- Lộ Phương à, tôi đã suy nghĩ rất nhiều và nhận ra trước đây tôi thật sự có lỗi với cô. Là tôi có mắt không thấy thái sơn. Nhưng cô yên tâm, từ đây về sau tôi sẽ đối xử thật công bằng với cô. À còn nữa, nếu được, sau khi tôi đến tổng công ty và công việc ổn thoả, tôi sẽ đề bạt với tổng giám đốc để cô làm phó quản lý.
Cô nhìn thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ và lời nói khác thường của ông ta thì không khỏi hoang mang: "Ông ta bị sao vậy? Tính ra quy tắc ngầm với mình sao?"
Trước lời nói tốt đẹp của quản lý, cô vội từ chối:
- Tôi sao có thể nhận ân huệ to lớn như vậy được. Vốn dĩ tôi đi làm chỉ mong an phận thủ thường, không mưu cầu danh lợi, chỉ muốn bình yên mà kiếm tiền thôi.
Ông ta nghe vậy vội nở nụ cười:
- Thôi thôi, bây giờ ai cũng biết chuyện giữa cô và tổng giám đốc cả rồi. Nhưng cô cứ yên tâm, tôi sẽ không để bọn họ ăn nói lung tung đâu.
Một dấu chấm hỏi to đùng xuất hiện trong trong đầu cô: "Gì đây? Thì ra nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-mieu-dai-nhan-tinh-yeu-bat-chot/2936007/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.