Ngày anh và cô đến thành phố Đông Vu đã đến, chưa đầy một giờ đồng hồ ngồi máy bay, cả hai đã đến nơi.
Xuống sân bay rộng lớn, người của anh đã chờ sẵn để tiếp đón họ.
Lộ Phương có chút vất vã đẩy chiếc vali cá nhân to tùng, thấy anh hiên ngang đi phía trước, cô vội cất lời để không lỡ chuyện của bản thân:
- Tổng giám đốc à, bây giờ tôi phải đến bệnh viện trông nom người thân rồi. Xin lỗi không cùng đường với anh.
Nữ nhân viên hộ tống anh và cô vội nói:
- Cô Lộ à, chúng tôi đã đặc biệt sắp xếp lịch trình cũng như phòng vip tại khách sạn cho cô. Cô đến bệnh viện sẽ có xe riêng đưa đón, cô cứ yên tâm.
Lộ Phương hoang mang khi nghe những lời nữ nhân viên vừa nói: "Gì nữa vậy? Có vụ này luôn sao? Cứ như đang muốn giám sát mình không bằng. Nếu bị phát hiện mình lừa anh ta, chắc anh ta sa thải mình mất."
Cô vội xua tay:
- Không...không cần làm phiền mọi người như vậy đâu. Tôi có người bạn nhà ở gần bệnh viện, tôi sẽ ở nhà cô ấy để tiện đi lại.
Cô vội vã kéo vali rồi cất bước, không quên quay lại nhìn anh vẫy tay vài cái:
- Tổng giám đốc, tôi xin phép đi trước. Tạm biệt anh.
Nữ nhân viên thấy vậy liền nói với anh:
- Thưa tổng giám đốc, có cần tôi phái người theo sát cô ấy không?
Anh bình thản, tự tin đáp:
- Không. Lát nữa cô ấy sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-mieu-dai-nhan-tinh-yeu-bat-chot/2935999/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.