Nghe Thẩm La Vũ nói vậy, anh liền cau mày căng thẳng:
- Vậy ra mày đang nghi ngờ năng lực của tao?
La Vũ vội xua xua tay:
- Tao không dám, không dám.
Bất chợt cả cơ thể Khiết Uy phát sáng, thứ ánh sáng đỏ chói chang quái lạ. Chỉ trong chớp mắt, dáng vóc cao lớn đã biết mất, chỉ nhìn thấy Sun mèo đen nằm dài mệt mỏi trên giường.
La Vũ khuỵ chân, nhìn chú mèo nhỏ đáng thương trước mắt:
- Mày bị sao vậy?
Sun ngước nhìn La Vũ, ánh mắt mệt mỏi vì kiệt sức:
- Mày nghĩ thế nào?
La Vũ vốn dĩ nhạy bén thông minh, liền đáp:
- Xem tình hình này thì có lẽ mày đã mất quá nhiều máu, dẫn đến không thể biến trở về thành người được.
Sun thở một hơi mỏi mệt:
- Vậy mày có biết nguyên do tao mất nhiều máu không?
Lúc này ngẫm đi ngẫm lại, La Vũ chợt giật mình mà thốt lên:
- Chẳng lẽ...chẳng lẽ mày cho Lộ Phương uống máu của mày à?
Sun đưa một chân trước chống dưới mồm, ánh mắt híp lại:
- Vậy thì sao? Không được hả?
Sự bình tĩnh của Sun càng khiến La Vũ rối trí đến khó hiểu, anh ấy thầm nghĩ: "Điên thật rồi! Tôn Khiết Uy đường đường là tộc trưởng của gia tộc ma cà rồng cao quý. Hắn lại làm liều mà cho máu và cả linh lực. Chẳng lẽ hắn quên mất hay không sợ lời nguyền rủa từ ngàn năm sao? Không lẽ hắn muốn một người bình thường như Lộ Phương làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-mieu-dai-nhan-tinh-yeu-bat-chot/2935980/chuong-29.html