Lộ Phương tỉnh giấc, cô gắng sức ngồi dậy, đưa tay chạm lên đầu vì vẫn cảm thấy bị choáng nhẹ. Sun và Moon nằm ngay bên cạnh, lo lắng nhìn nữ chủ nhân của chúng.
- Kỳ lạ, sao mình tỉnh lại ở đây? Rõ ràng mình đang tắm biển rồi bị...
Lộ Phương đưa tay vỗ vỗ lên đầu:
- Sao mình chẳng nhớ được gì nữa.
Cô cố gắng nhớ lại, nhưng hoàn toàn vô ích: "Sao dạo gần đây trí nhớ của mình lại sa sút như vậy. Chẳng lẽ do biến chứng của căn bệnh kỳ lạ lúc trước?"
Nhớ đến lần cô đột nhiên bị cảm phải xin nghỉ việc để đến viện khám, Lộ Phương thấy bất thường vô cùng. Nhưng nghĩ thế nào cũng chẳng rõ nguyên do.
Sun và Moon nằm trên giường, chúng liếc mắt nhìn nhau rồi nở nụ cười. Trong khi nữ chủ nhân đáng thương của chúng thì đang hoang mang tột cùng vì nghĩ rằng bản thân đã mắc phải chứng bệnh lạ.
Lộ Phương mở trong vali ra lấy một chiếc đầm, muốn thay trang phục mới. Cô nào biết rằng trong căn phòng này ngoài cô ra còn có hai nam nhân khác chứ nào phải hai bé thú cưng ngây ngô.
Cô vô tư định cởi bỏ chiếc đầm mà chẳng cần vào phòng tắm, bất chợt Sun nhăn nhó rồi nhìn sang Moon đang há hốc mồm tập trung quan sát cô.
- Mèo méo!
Sun lao đến dùng hai chân trước bịt mắt Moon lại, hai con vật lại méo meo, gấu gâu cãi vã um sùm.
Cô dừng hành động, vội giáo huấn chúng:
- Này, này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-mieu-dai-nhan-tinh-yeu-bat-chot/2935978/chuong-30.html