Đêm đó Hách Tể đã không có dùng món đồ chơi kia. Tôi đã từng hỏi anh ấy về vấn đề này, anh ấy nói: "Thời điểm thân mật như thế này không muốn có thêm thứ khác... " Trong khoảng thời gian này, vẫn là Hách Tể đến nhà của tôi. Lúc đầu thì có cảm giác rất ngọt ngào, nhưng sau đó tôi lại thấy có chút lén lút. Nhưng mà, tôi vẫn hiểu mình đang ở trong tình cảnh như thế nào. Trước khai giảng một ngày, mẹ tôi cuối cùng đã trở về. Hách Tể nói rằng anh ấy phải bay về Anh một chuyến, ba của anh ấy đã phát hiện ra điều gì đó. Một người vừa trở về thì một người liền rời khỏi, nhưng ít nhất Lý Đông Hải tôi vẫn có người ở bên cạnh. Chỉ là, Hách Tể không cho tôi đến sân bay tiễn anh ấy. Anh ấy nói tôi nên chuẩn bị thật tốt cho việc khai giảng là được rồi, nếu không có gì nghiêm trọng thì vài ngày nữa anh ấy sẽ về. Nhưng tôi vẫn đến sân bay, đứng thật xa trong góc nhìn anh ấy. Cô ta cũng đến, đó là những gì nằm trong dự đoán của tôi khi Hách Tể lên tiếng bảo tôi không nên đến tiễn anh ấy. Lý Đông Hải tôi là ai chứ? Thật thông minh nha! Ha ha ha ~~~ Hắc hắc ~~ Tại sao đột nhiên cười không có chút khí lực gì hết vậy chứ? Nhìn nét mặt đầy ý cười của Hách Tể và biểu tình ôn nhu dịu dàng của cô gái kia, mắt của tôi có chút ê ẩm. Mặc dù tôi biết Hách Tể không yêu cô ta, nhưng trong lòng vẫn là có chút khó chịu. Hách Tể vừa đến Anh đã gọi điện thoại cho tôi, tâm tình tôi cũng đã khá hơn nhiều. "Mọi thứ đã được sắp xếp ổn hết rồi chứ?" "Đã chuẩn bị ổn. Hây da, em thật không muốn đến trường…" "Đợi đến nghỉ hè em sẽ được thư giãn. Chờ em tốt nghiệp thì đến công ty anh làm việc." "Còn đến ba năm nữa đó, đại ca! Đừng có nghĩ sớm như vậy chứ!" "Nếu em bỏ học, anh vẫn cho em vào công ty làm." Tôi biết Hách Tể đang nói đùa, cười cười nói tiếp: "Không vào công ty, anh trực tiếp nuôi em là được rồi." "Cái này anh vẫn phải là suy tính lại một chút." "Lo gì chứ, em đáp đứng mỗi ngày đều sẽ cười trộm nhìn anh nha." "Được rồi, không nói với em nữa, tài xế của ba anh đến đón rồi." "Vậy thì bye bye. Nhớ giữ sức khỏe." "Em cũng vậy." Sau khi cúp điện thoại, tâm tình coi như không tệ. Tâm trạng này sẽ cho biết những gì ban đầu được ẩn giấu. Phản ứng đầu tiên của mẹ tôi sau khi nghe tôi kể lại chính là: "Lý Đông Hải, con là một con heo hả? Tại sao lại xé nó? Phải đối mặt với cậu ta chứ?" "Nhưng con sợ… " "Con sợ? Con cũng có lúc biết sợ sao?" Tôi chớp mắt mấy cái không nói gì. Mẹ tôi vỗ vai tôi, nói: "Hai đứa tụi con muốn ở cùng một chỗ thì phải thẳng thắn nói thật với nhau. Mẹ không phải bảo con cãi nhau với cậu ta. Con chỉ cần hỏi cậu ta nói về chuyện đó. Không phải bây giờ trong lòng con có vướng bận hay sao? Cậu ta thì lại không biết gì hết. Như vậy cả đời này con sẽ khổ sở mà nghẹn chết." "Vậy con phải làm như thế nào?" "Chờ cậu ta trở về, con tìm cậu ta hỏi rõ một chút." "Nhưng bằng chứng đã bị con xé nát rồi…" "Nếu như cậu ta bởi vì con đã xé nó mà không thừa nhận, điều đó có nghĩa là người đàn ông này không phải là một người tốt gì." "Cũng đúng… Thế nhưng người đàn ông này cũng không phải của mẹ, tất nhiên mẹ đứng nói không đau thắt lưng! Muốn con hỏi... Này, hây da…" "Con đường này là chính con tự chọn. Hãy suy nghĩ thật kỹ. Nhưng mà, mẹ luôn ủng hộ con." "Mẹ vẫn là người mẹ tốt nhất của con." "Tất nhiên, mẹ còn có thể tìm thấy loại con trai đáng sợ này ở đâu đây?" Ngày hôm sau tôi đến trường để báo danh. Tôi đến Văn phòng học vụ một mình, mẹ tôi đem hành lý của tôi đến phòng ngủ. Khi đến cổng Văn phòng học vụ, tôi lập tức thấy rất nhiều sinh viên. Hai chị gái chịu trách nhiệm ghi danh đăng ký của sinh viên đã nhìn thấy tôi và thì thầm, sau đó, giáo viên Văn phòng học vụ đi ra. "Lý Đông Hải?" Tôi gật đầu: "Có chuyện gì sao, thưa thầy?" "Cậu vào trong một chút." Tôi có hơi khó hiểu, đi đến một căn phòng khác trong trường. Điều hòa đầy đủ, rất thoải mái. "Hôm nay tôi có một việc muốn thông báo cho cậu." "Vâng." "Trước khi nói về điều này, hãy nói một chút về lý do đã." "Dạ? Được..." Thầy giáo lấy ra một phong bì lớn, là loại màu vàng: "Nhìn xem bên trong có phải là cậu không?" Tôi hơi bối rối, có cảm giác như vợ tôi đã nhờ thám tử tư điều tra phát hiện ra chồng mình có nhân tình, sau đó còn có hình ảnh chụp được làm chứng cứ. Tôi lấy mấy bức ảnh ra, vừa nhìn xong liền cảm thấy kinh ngạc. Người đó là tôi. Nhưng tại sao nó lại kỳ quái thế này? Ảnh chụp chính là lúc tôi đến một quán bar. Tôi nhớ rõ, đó là đi cùng với Khuê Hiền để giao dịch với khách hàng. Một số khách hàng trẻ thích những nơi như thế này. Có một cái nữa. Tôi đang dựa vào… Khi tôi cùng Khuê Hiền đến Nhật Bản, vì muốn để lại một kỷ niệm gây sốc ở đất nước này, tôi chạy đến cửa hàng XX vào giữa đêm và chụp ảnh với người phụ nữ trước cửa. Tuy rằng ảnh chụp địa điểm tôi đều nhớ, nhưng cái góc độ này, chính là một bức ảnh chụp lén. Hơn nữa, làm thế nào để các tay săn ảnh đi chụp một loại ảnh như thế này. "Có phải cậu không?" Giáo viên hỏi lại một lần nữa. Tôi gật đầu: "Là em, nhưng…" "Không có nhưng gì cả. Loại hành vi này của cậu rất nghiêm trọng, đã làm tổn hại rất nhiều và ảnh hưởng đến uy tín của trường học chúng tôi. Đồng thời cậu còn là một sinh viên đại học, trường học chúng tôi không thể chấp nhận hành vi như thế này." "Vậy thì…" "Cậu bị đuổi học." "Không phải đâu thầy ơi, thầy nghe em giải thích. Đây là em, em chỉ nhân lúc nghỉ hè đi cùng sếp để thực tập thôi…" "Cậu có khả năng đi cùng với sếp của mình khi còn là sinh viên năm nhất? Đi cùng?" Thầy ấy nói xong chữ này liền dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn tôi: "Các thủ tục sau vài ngày sẽ xong. Đi ra ngoài đi." Tôi phẫn nộ nhìn thầy ấy, không nói thêm gì đi ra ngoài, gọi điện thoại cho mẹ tôi. "Mẹ, đón con về nhà đi. Con bị đuổi học rồi." Không đợi mẹ tôi nói gì, tôi liền cúp điện thoại trước. Hít hít mũi, đây là cái loại sự tình gì? Loại sự tình này nhiều nhất là bị xử phạt thôi mà? Huống hồ tôi lại không làm gì sai, đó là do các bức ảnh này quá mơ hồ. Càng nghĩ, tôi càng tức giận, nhưng trường học lớn hơn tôi… Tôi có thể làm sao? Khi đi đến cổng trường, mẹ tôi đã ở đó. "Chuyện gì xảy ra?" "Về nhà rồi nói…" Trên đường về nhà, tôi đã bị mẹ buộc phải lên tiếng. Sau khi nghe xong, mẹ tôi nói: "Con mấy ngày này tạm thời ở nhà đi." Tôi về nhà ôm đầu khóc một lúc. Không phải mất mặt mà là tủi thân. Tôi lấy điện thoại di động ra và bấm số của Hách Tể, nhưng thật không may là đã tắt máy. Bây giờ anh ấy chắc là rất bận rộn. Đến tối, mẹ tôi về nhà khá muộn. Khi bà nhìn thấy tôi, bà hỏi: "Làm sao vậy, tâm trạng con có tốt hơn không?" Tôi lắc đầu. Điện thoại của Hách Tể vẫn không gọi được. "Việc này có thể phải mất một thời gian để xử lý." "Mẹ có cách sao? Nhưng đây là quyết định của trường... Mặc dù con nghĩ nó không hợp lý." "Mẹ nhờ người giúp cho con. Con chỉ cần coi như có thêm vài ngày trong kỳ nghỉ hè là được rồi." "Đó là Triệu Khuê Hiền sao?" Vẻ mặt của mẹ tôi là làm sao con lại biết. Tôi nói tiếp: "Hắn có nghe con nhắc đến mẹ." "Nhưng bọn họ sẽ đi công tác vào ngày mai, vì vậy vấn đề này có thể mất một chút thời gian." "Đợi Hách Tể trở về. Anh ấy quen biết khá nhiều người." "Con trai, con không nghĩ việc này rất kỳ lạ sao?" "Đúng là kỳ lạ thật. Có chuyện gì sao mẹ?" "Thật ra, mẹ nghĩ rằng rất có khả năng là cô gái kia đã làm ra việc này. Vừa lúc Hách Tể ra nước ngoài. Ba của cô ta rất có chỗ đứng bất kể là hắc đạo hay trên thương trường. Làm cho con bị đuổi học cũng chỉ xem như là một cơn mưa phùn đi…" "Không thể nào… Loại sự tình này cô ta cũng có thể làm ra sao?" "Nếu như mẹ đoán không sai, vài ngày nữa cô ta sẽ đến tìm con." "Tìm con làm gì chứ?" "Đến lúc đó con sẽ biết. Bất quá con cứ yên tâm, có mẹ ở đây, con sẽ không bị khi dễ đâu." Sáng hôm sau, tôi bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức. Mẹ tôi có thể đi làm thầy tướng số được rồi, người tìm tôi chính là vị hôn thê của Hách Tể. ----- Hết Chương 18 ------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]