Nhìn chén súp trứng trước mặt, lòng tôi rất thỏa mãn.
"Em cũng biết đó, tay nghề của anh thật sự không tốt…"
Hách Tể nhìn tôi bằng ánh mắt có lỗi. Nhìn qua, quả thật là có chút không tốt, tôi lập tức lựa lời an ủi anh ấy. Tôi mỉm cười nói:
"Nhìn ngon lắm á." Ít ra cũng có thể ăn một chút.
"Anh đến công ty, còn em thì sao? Xin nghỉ? Anh nghĩ là em không nên đến đó, dù sao thì kỳ nghỉ hè của em cũng sắp kết thúc rồi."
Anh cũng đã nói như vậy, em còn có thể làm gì khác chứ?
"Em dù sao cũng phải đến đó để nói lời chào."
"Anh sẽ giúp em nói."
"Hả? Ừm, vậy cũng được."
Hách Tể vỗ vỗ đầu tôi: "Anh đi đây."
Tôi nhìn anh ấy. Muốn hỏi anh ấy buổi tối có đến hay không nhưng lại cảm thấy có chút rụt rè. Tuy rằng dùng từ rụt rè có không giống với hình tượng của tôi...
"Buổi tối em muốn ăn gì?"
"Anh!"
Chưa kịp dùng đại não suy nghĩ, tôi đã lên tiếng nói. Lời vừa thốt ra tôi mới phát giác là không thích hợp.
Hách Tể vuốt tóc tôi: "Em ở nhà ngủ một chút đi. Anh sẽ cố gắng kết thúc công việc thật sớm."
"Dạ được."
Nằm một mình, tôi bắt đầu loạn tưởng. Đương nhiên lúc này trong đầu tôi tràn ngập màu hồng tình yêu.
Thật ra, những chuyện này tôi đều không mong đợi.
Lúc tôi vừa rời khỏi, anh ấy đã bắt đầu lo lắng. Khi tôi chủ động hôn, anh ấy cũng không tránh né. Khi tôi cùng người khác thân mật, anh ấy nổi cơn ghen.
Suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-ly-tong-hach-hai/1101492/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.