Bầu trời mùa đông mờ mịt trắng xóa, hàng cây hai bên đường khẳng khiu, cành lá đung đưa theo cơn gió lạnh. Người qua đường co ro với bộ quần áo dầy cộp, mấy đứa nhỏ thích thú hà hơi tạo thành luồng khí nhỏ trong không khí.
Từ sáng sớm, Chu Tĩnh Anh đã gọi Yến Thanh Hạm dậy sớm, giúp hắn sửa soạng. Hai mắt của cậu đều lấp lánh khi thấy hắn mặc bộ đồng phục cũ của mình. Đứa trẻ đáng yêu thì mặc đồ cũ vẫn sẽ đáng yêu.
Cậu không nhìn thấy, hai tai của hắn cũng đã đỏ ửng dù khuôn mặt vẫn tươi cười như cũ.
Chu Tĩnh Anh nắm chặt tay của Yến Thanh Hạm, dắt hắn đến trường học của hai người. Tuy rằng thường ngày vẫn cung đường này, vẫn khung cảnh này, duy chỉ hôm nay, cảm xúc háo hức này mới xuất hiện.
Cả chặng đường Chu Tĩnh Anh đều rất nghiêm túc chỉ dẫn hắn. Cậu để ý xe cộ, để hắn đi ở phía trong, còn bản thân ở phía ngoài, mỗi khi cơn gió nào thổi qua, đều là cậu hưởng lạnh. Yến Thanh Hạm được Chu Tĩnh Anh bảo vệ từ trong ra ngoài, ca ca của hắn thực sự không chỉ nói xuông, anh ấy sẽ cố gắng thực hiện lời hứa của mình.
Nghĩ đến đây, Yến Thanh Hạm không nhịn được cảm thấy hạnh phúc. Hắn nhận ra được trái tim mình đập nhanh thế nào, nhiệt độ cơ thể bắt đầu tăng, bàn tay vào mùa đông luôn lạnh cứng của hắn được ủ ấm trong một bàn tay khác.
Mặc đồ của ca ca, ăn cơm của ca ca, chiếm đi hơi ấm của ca ca... Thì ra cảm giác được yêu thương lại khiến người ta điên dại thế này.
"Ca ca dẫn em đến gặp thầy giáo, thầy sẽ nói với em vài điều. Đừng sợ, thầy rất dễ tính."
Thấy hắn không trả lời, Chu Tĩnh Anh lay lay cơ thể hắn, mở miệng gọi tên:
"Thanh Hạm? Em sao vậy?"
Bàn tay của hắn cố ý nắm chặt lấy tay Chu Tĩnh Anh, ánh mắt vô tội hướng đến cậu, bộ dáng cần người che chở. Chu Tĩnh Anh không kiềm lòng được hơi cúi người, nắm chặt bờ vai của hắn, trong mắt đều là nhiệt tình.
"Ca ca sẽ ở ngoài đợi em mà. Ai lần đầu đến lớp cũng căng thẳng, tim đập chân run."
Chu Tĩnh Anh cố ý vỗ nhẹ vào lưng hắn, giọng điệu tự hào:
"Nhưng bạn nhỏ của anh rất dũng cảm, nhất định có thể vượt qua được!"
Dường như sợ hắn vẫn còn lo lắng, Chu Tĩnh Anh vòng tay ôm lấy hắn, dỗ dành như đứa trẻ con lần đầu đi học mẫu giáo.
"Không sao hết, anh lần đầu đi học còn sợ phát khóc, em như vậy đã giỏi hơn anh rất nhiều."
Không phải là nói dối, Chu Tĩnh Anh được đưa đến trường mẫu giáo không nháo không loạn, đợi đến khi mọi người đều đi hết, cậu lặng lẽ chui vào một góc rơi nước mắt. Bị người khác bắt nạt cũng không dám nói, an ổn thuận theo cuộc sống nhạt nhẽo vô vị.
Thế nhưng lần này, Chu Tĩnh Anh thật lòng muốn che chở Yến Thanh Hạm, muốn nói với hắn rằng, sợ hãi cũng không sao, không muốn làm cái gì cũng không vấn đề, chừng nào hắn còn coi cậu là ca ca, cậu tuyệt đối sẽ đối xử tốt với hắn.
Trong khoảng trời mênh mông này, cuối cùng cũng có một người chấp nhận bước vào, dung nhập với trái tim cậu.
Người này, cậu muốn trân trọng cả đời.
Không phải là cảm xúc nhất thời, mà ngay lần đầu nhìn thấy hắn, đã sinh ra cảm giác kì lạ này.
Chu Tĩnh Anh không có một gia đình hoàn chỉnh, không có một thân hình quá hoàn hảo, không có trí tuệ siêu phàm. Tất cả những gì cậu có dù có lẽ không xứng với hắn, nhưng cậu vẫn ngu ngốc muốn cho đi, không giữ lại thứ gì.
Yến Thanh Hạm cầu còn không được. Ca ca khiến hắn yêu thích không thôi. Bộ dáng ngốc nghếch dỗ dành hắn, lấy lòng hắn, đôi mắt, nụ cười, hơi ấm, hắn sao có thể từ chối?
Phải trở nên thật ưu tú.
Chỉ khi hắn nắm quyền chủ động, ca ca mới thuộc về hắn.
Chính là kiểu, hắn không buông tay, ca ca cũng không được rời nửa bước.
Đến khi an vị ngồi trong lớp học, Chu Tĩnh Anh vẫn không khỏi cảm thấy vui vẻ. Yến Thanh Hạm nhỏ tuổi như vậy, có thể trực tiếp nhảy lớp học cùng với cậu, ánh mắt hâm mộ của các bạn học lẫn thầy giáo khiến người làm anh đây không thể không tự hào.
Nhưng cũng rất áp lực, vì tiểu thần đồng còn đang ngồi ngủ gật bên cạnh cậu.
Mái tóc đen của hắn rũ xuống, đôi mắt ngày thường luôn lấp lánh mỗi khi nhìn thấy cậu dính lại, cả người đều toát ra sự non nớt của trẻ con. Như một đứa nhóc chơi mệt sẽ muốn ngủ.
Chu Tĩnh Anh cười khổ, cậu không ngờ được, bạn nhỏ của mình ngày đầu tiên đi học đã ngủ gật trong lớp. Rõ ràng cách đây không lâu còn sợ đến mức túm chặt lấy áo cậu.
Nghĩ ngợi một lúc, Chu Tĩnh Anh cảm thấy hối hận vì tối qua đã không để ý đến hắn nhiều hơn. Đêm qua chắc chắn đã lo đến không ngủ được, cho nên sáng nay mới gật gù.
Chu Tĩnh Anh lấy quyển vở từ đầu đến cuối vẫn được để gọn một góc chưa từng được lật ra, nhẹ nhàng lấy sang chỗ mình, ghi tên hắn ở bìa, sau đó giúp hắn chép bài.
Đệ đệ của cậu, cưng chiều một chút cũng không sao.
Yến Thanh Hạm hơi hé mắt, nhìn thấy toàn bộ hành động lén lút của cậu, trong lòng đã vui như nổi lửa, hừng hừng cháy bỏng, khóe miệng cong cong, hắn tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mấy cái thầy giáo giảng chán chết, hắn học qua hết rồi.
Vốn dĩ nhảy lớp để ngắm ca ca, nhưng đêm qua hưng phấn đến độ mất ngủ, nghe lời giảng như tụng kinh đó của thầy giáo, hắn đã sớm mất kiên nhẫn.
Hắn nhớ lúc trước bản thân mình ngủ rất ít, tuổi nhỏ thêm cơ thể thiếu khỏe mạnh, hắn quả thực chịu không nổi, đôi lúc sẽ ngủ quên hoặc ngất bên bàn thí nghiệm, đều là do người giúp việc gọi hắn dậy.
Lâu dần, thời gian ngủ của hắn cũng ít đi. Hắn cảm thấy việc ngủ quá lãng phí thời gian, thức dậy có thể làm biết bao việc, nhưng có những lúc, hắn ước gì mình có thể mãi mãi đừng thức dậy nữa, cứ như vậy, chìm vào bóng tối.
Với tâm lí không ổn định, gặp ác mộng chỉ là chuyện thường.
Giờ thì hắn lại không cưỡng chế được cơn buồn ngủ, mỗi tối nằm cạnh ca ca, được anh ôm vào lòng đều háo hức, ngủ say không biết trời trăng gì, còn lười bướng ôm eo anh mỗi sáng, nhỏ giọng nói muốn ngủ thêm chút nữa.
Thế mà Chu Tĩnh Anh lại làm thật. Để cho hắn ôm mình ngủ tiếp.
Nghĩ đến lại thấy hạnh phúc, trái tim của hắn như được mật ngọt bao phủ, cả khuôn mặt đều giãn ra, đầy ý cười.
Ca ca là người đầu tiên và cuối cùng có thể thay đổi thói quen sinh hoạt, thay đổi mục đích của hắn... Dường như chỉ cần Chu Tĩnh Anh muốn, cái gì của Yến Thanh Hạm cũng có thể thay đổi theo ý cậu.
Duy thứ tình cảm méo mó này, là Chu Tĩnh Anh tự tay gieo trồng, tự tay chăm bón, nó ra trái ngọt trái đắng, cậu cũng buộc phải hưởng.