Chương trước
Chương sau
"Đại nhân." Lữ Tùng cúi đầu cẩn thận đáp lời Khương Vũ, mấy ngày nay Khương Vũ thường xuyên tới tìm gã khiến trong lòng gã nảy sinh vô số ý niệm, đại nhân vật của thời không, chỉ cần ôm chặt được cái bắp đùi này thì gã muốn gì mà chẳng được. Lữ Tùng sờ sờ gương mặt của chính mình, đáy mắt mang theo sự kiên quyết, gã nằm mơ cũng đều muốn có được một khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành, bất luận là phải dùng tới thủ đoạn, biện pháp gì đi chăng nữa, nếu hệ thống bạch liên hoa đã không thể cho gã khuôn mặt như vậy thì cũng đừng trách gã vô tình. Lữ Tùng đẩy hào quang bạch liên hoa lên mức cao nhất, cười nhìn về phía Khương Vũ, " Đại nhân hôm nay tìm Lữ Tùng là có chuyện gì sao?"

Khương Vũ thu hồi ánh mắt nhìn về phía xa xa của bản thân, trong mắt hắn càng có thêm sự lạnh lẽo, hắn nhìn tới Lữ Tùng với cả người hào quang chói mắt liền nhíu mày lạnh giọng: "Đem cái đồ chói mắt trên người ngươi thu lại đi."

Mấy ngày liên tục dò xét, hắn rốt cục cũng tìm ra được vài đồ vật kỳ quái không thuộc về thế giới này, hắn nhìn về phía Lữ Tùng, nói: "Vài ngày trước ngươi có nói tới thế giới cao cấp, đó là nơi mà mọi ký chủ đều muốn tới sao?"

"Đúng vậy đại nhân, thế giới cao cấp đem tới sinh mệnh vô tận, là thế giới lớn đứng trên vô số thế giới nhỏ...." Lữ Tùng kích động nói, giống như thế giới cao cấp đã gần ngay trước mắt gã, Khương Vũ giơ tay cắt đứt lời gã, "Làm sao để tới đó?"

Lữ Tùng nghi hoặc một chút, Khương Vũ là sự tồn tại đỉnh cấp hơn cả thế giới cao cấp, sao lại không biết tới đó như thế nào, thế nhưng gã vẫn thành thật nói ra: "Năng lượng cao hơn 3000 là có thể nhận nhiệm vụ ở thế giới cao cấp."

Đôi mắt xanh xám chớp chớp, Khương Vũ giống như đang suy tư gì đó, "3000 à...."

"Đúng vậy, đại nhân, năng lượng....." Lữ Tùng cắn môi thành màu đỏ tươi, ngượng ngùng nói: "Đại nhân, ngài là đại nhân vật có thể hấp thu năng lượng, cũng có thể đem năng lượng tặng cho người khác." Mà bọn họ, chỉ có thể thông qua hệ thống phụ trợ, bản thân cùng hệ thống cùng nhau công lược, hơn nữa tùy thời còn có thể bị phản phệ, còn có khả năng bị quy tắc thế giới phát hiện, một khi không cẩn thận thì chính là trốn đông trốn tây, năng lượng cũng sẽ bị suy giảm rất nhiều.

Khương Vũ điều chỉnh giao diện, hắn nhìn những số 0 trên đó, nắm tay hắn cọ xát vạt áo, trong lòng tính toán, rốt cuộc hắn cũng tìm được biện pháp để Dư Ổ cam tâm tình nguyện theo mình rời đi. Khương Vũ giơ tay tùy ý bắn ra 400 năng lượng vào trong thân thể Lữ Tùng, hắn nhấc chân định rời đi, Lữ Tùng đang vui sướng không thôi bỗng nhiên phát hiện năng lượng không tăng nữa, gã cuống quýt giữ chặt Khương Vũ, "Đại nhân."

Đôi mắt hắn lạnh lùng cụp xuống liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt tay mình, Khương Vũ nhíu mày, "Buông ra."

Lữ Tùng bị cái nhìn lạnh lẽo của hắn làm sợ tới mức vội vàng buông ra, "Đại nhân, 3000 năng lượng...."

"Sao?" Khương Vũ liếc nhìn gã, "Ngại 400 quá nhiều sao?"

Ngón tay vừa nhấc, Khương Vũ lập tức thao túng lực lượng quái dị thu hồi 300 năng lượng từ trên người Lữ Tùng, Lữ Tùng đờ người đứng im tại chỗ nhìn bóng dáng nam nhân dần xa, gã nắm chặt tay cắn răng, "Hắn, hắn chơi ta!"

Hệ thống bạch liên hoa: [Ta đã nói Khương Vũ không chịu sự ảnh hưởng của quan hoàn, hắn sao có thể thích ngươi được chứ.]

[Hắn sao có thể không thích ta được chứ, nếu không thích ta thì tại sao mấy ngày nay hắn đều tới tìm ta?] Lữ Tùng cuồng loạn, [Hắn nhất định thích ta.]

Xe ngựa suốt đêm tiến về phía hoàng cung, tin tức Dư Ổ trở về trong bao lâu thì Phủ Triều Dục liền mong đợi bấy lâu, khi vừa nhìn thấy Dư Ổ được bao vây xuất hiện mắt phượng lập tức nóng lên, trong mắt ngập nước, hắn đem người gắt gao ôm vào trong ngực, ngửi được hương vị quen thuộc của mỹ nhân, hắn xúc động không ngừng kêu: "Tiểu Ổ, Tiểu Ổ, Tiểu Ổ....."

"Hoàng huynh...." Dư Ổ vỗ vỗ người hắn, nửa năm không gặp, cậu cảm giác hoàng huynh có vẻ gầy hơn, nhưng cơ bắp lại nhiều thêm mấy khối, ngón tay nghịch ngợm nhéo nhéo khối cơ bắp căng chặt kia, thân thể dâm dục bị câu lên, giọng nói cũng mềm như bông: "Hoàng huynh, Tiểu Ổ cũng rất nhớ người."

"Hoàng huynh cũng nhớ đệ." Phủ Triều Dục cả một đường ôm lấy Dư Ổ trở về Tước Cung, Tước Cung vẫn là dáng vẻ ấy, nhưng bên trong lại có thêm rất nhiều đồ vật nhỏ tinh xảo, Đế vương nửa năm qua chưa nở nụ cười giờ đây lại cười vô cùng vui vẻ, hắn chỉ vào vài thứ kia, "Trẫm cảm thấy Tiểu Ổ hẳn là sẽ thích nên đã cho người để lại đây."

Trân bảo chất đầy Tước Cung, nhìn vật nhớ người, vô số ngày đêm hắn ngây người trong tẩm điện lạnh băng, phảng phất như bé cưng của hắn vẫn đang nằm bên cạnh, ấm áp vô cùng.

Dược liệu trong quốc khố được dọn ra hết, Tịch Mẫn lấy được dược liệu, thế nhưng khi bắt mạch lại cho Dư Ổ thì ngây ngẩn cả người, dược liệu cùng dâm dược trong bình ngọc tương khắc, nếu sử dụng dược liệu thì dâm dược trong cơ thể sẽ được giải hết, tác phẩm hoàn mỹ của y sẽ trở về thành mị thể như lúc ban đầu mà không phải là mị thể hoàn mỹ.

Phủ Triều Dục tức giận không thôi, lạnh lùng nói: "Tịch thần y, sao khanh còn không đi chế dược?"

Tịch Mẫn nhìn những dược liệu mà dù có tiền cũng không mua được này, đáp lại: "Vâng."

Tiến vào tẩm điện, chuyện Phủ Triều Dục làm giống y với Phàn Diên lúc trước, hắn cởi bỏ y phục của Dư Ổ, lăn qua lộn lại cẩn thận kiểm tra thân thể cậu, lỗ dâm chảy đầy dâm thủy cũng bị bẻ ra xem xét một hồi. Dư Ổ ngại ngùng kẹp kẹp chân, cậu ôm cánh tay nam nhân nhỏ giọng nói: "Hoàng huynh, đệ không có việc gì hết."

Ngón tay cậu len lỏi xuống bên dưới ấn lên đầu cặc rồng đang đứng thẳng, cậu lén lút co rút lỗ thịt, nuốt nước miếng mềm mại kêu, "Hoàng huynh...."

Khuôn mặt nhỏ xinh của Dư Ổ nằm trên đùi của nam nhân, đôi mắt hồ ly phủ đầy sương mù ngẩng lên nhìn Phủ Triều Dục, nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt mị hoặc câu nhân, giữa đôi môi đỏ còn lộ ra đầu lưỡi hồng đáng yêu, Phủ Triều Dục nhìn thấy dáng vẻ dâm đãng này của cậu đôi mắt liền đỏ lên, hắn chịu đựng dục vọng sờ khuôn mặt nhỏ của cậu, thấp giọng nói: "Tiểu Ổ ngoan, chờ thân thể của đệ tốt lên thì...."

"Đĩ nhỏ." Phàn Diên nhìn cảnh dịu dàng thắm thiết của bọn họ mà vô cùng bực bội, hắn ta tát một cái thật mạnh vào bờ mông cong vểnh của cậu, kéo tiết khố xuống, bẻ mông thịt ra, ngón tay thô dài ngay lập tức cắm vào, "Dọc đường đi đã ăn nhiều tinh dịch của ta như vậy mà vẫn không đủ sao?"

Phàn Diên căn bản là ăn giấm khi thấy Dư Ổ làm nũng với Phủ Triều Dục, hắn ta hừ lạnh một tiếng rồi móc buồi lớn ra, kéo chân Dư Ổ trực tiếp địt vào, "Nếu không đủ thì nói với Phàn Diên ca ca."

"A.... ha...." Dư Ổ sung sướng cắn lấy quần áo bên môi, bàn tay cậu vẫn nắm lấy cặc rồng to lớn của Phủ Triều Dục.

Phủ Triều Dục vừa ngây ngốc hai giây đã thấy Phàn Diên thô bạo cắm cặc bự vào, mày hắn nhăn lại, quát lớn: "Phàn Diên, lấy ra nhanh, ngươi không biết Tiểu Ổ đang bị bệnh sao?"

Hắn ôm lấy Dư Ổ kéo về phía trước muốn đêm căn cặc rút ra ngoài, thế nhưng Phàn Diên lại nắm lấy cẳng chân thon dài tuyết trắng mà đâm mạnh vào, đầu buồi địt vào thật sâu khiến Dư Ổ nức nở ra tiếng, bụng nhỏ bị đâm cho nổi lên hình dáng cặc bự, nước sướng chảy ướt cả giường dưới thân, hai người lôi lôi kéo kéo làm thân thể dâm dục của cậu treo trên không nửa vời, cậu nức nở, ngón tay cách lớp y phục xoa nắn cặc lớn của Phủ Triều Dục, sau đó cậu cúi xuống liếm láp đầu cặc "Hoàng huynh, hoàng huynh, hoàng huynh làm đau Tiểu Ổ...."

"A... ha... ưm.... Tiểu Ổ.... Tiểu Ổ muốn ăn cặc rồng lớn của hoàng huynh....." Nước bọt tẩm ướt lớp y phục, trên mặt mỹ nhân toàn là thần sắc mê ly dâm đãng, cậu liếm láp từng chút một, hủ Triều Dục chỉ có thể kiên trì được một lát là đã đầu hàng, hắn tùy ý để thiếu niên lấy buồi gân của bản thân ra, nhìn đôi môi liếm láp con cặc, hắn không thể chịu được mà ấn đầu Dư Ổ đâm cặc vào trong khoang miệng cậu, khoang miệng ướt át ấm nóng bao vây lấy cặc hắn, dục vọng nửa năm qua bị đè nén ngay lập tức trào ra, động tác dưới tay ngày một nặng hơn, "Địt chết ngươi cái đồ đĩ điếm này, sinh bệnh mà còn dâm đãng như vậy, nửa năm này ở bên ngoài ăn bao nhiêu con cặc của gian phu rồi?"

"A....a...." Khoang miệng bị lấp đầy, lỗ đít cũng bị lấp đầy, trên dưới đều được địt vào làm Dư Ổ sướng tới mất đi ý thức.

Ngoài cửa vang lên tiếng nói của thái giám, "Bệ hạ, thần y tới."

Phủ Triều Dục lạnh giọng: "Cút đi."

Phàn Diên lại ngăn lại: "Từ từ..."

Hắn ta một bên địt vào lỗ đít mỹ nhân trong lòng, một bên thở hổn hển nói ra bên ngoài, "Để Tịch thần y vào đi."

Phủ Triều Dục nhíu mày, "Phàn Diên."'

Bàn tay Phàn Diên "bốp bốp bốp" tát vài cái lên mông thịt của Dư Ổ, hắn ta bẻ hai cánh mông thịt ra nhìn lỗ thịt đói khát đang phun ra nuốt vào con cặc của bản thân, thanh âm lạnh đi vài phần, "Tiểu Ổ, con cặc của Tịch thần y ăn ngon sao?"

"A.... ưm.... Hư.... hư muốn chết...." Dư Ổ nức nở nói không ra tiếng, thân thể dâm đãng được thỏa mãn sướng như đang phiêu du trên bầu trời.

Lúc Tịch Mẫn bưng dược vào cửa đã ngay lập tức nhìn thấy hình ảnh mỹ nhân trước sau đều bị địt đầy dâm đãng, trên người mỹ nhân phủ đầy dấu vết, thân thể xinh đẹp trắng nõn bị hai nam nhân biến đổi mọi tư thế dâm đãng thích hợp cho việc đụ địt, một đôi mắt xinh đẹp đầy mê ly, nốt ruồi đuôi mắt cũng đỏ tươi giống y bờ môi đang ngậm buồi. Yết hầu Tịch Mẫn căng chặt, y bưng dược đứng cạnh cửa nhìn mỹ nhân bị địt mất đi ý thức, bộ dáng cậu bị rót đầy tinh dịch, hạ thân nhanh chóng đứng lên, dị đồng cũng dựng thẳng, y nắm thật chặt mâm trong tay, nhấp môi rũ mắt, đứng xem hết trận đông cung sống này.

[Tịch Mẫn: Giá trị công lược 99%]

Trận làm tình kết thúc, Dư Ổ cả người vô lực được Phủ Triều Dục ôm vào trong lồng ngực, Tịch Mẫn tiến lên đem dâm dược cuối cùng bày lên trên, thấp giọng nói: "Dược đã làm xong, trước tiên cần khơi thông kinh mạch của điện hạ thì nước thuốc mới có tác dụng."

Phủ Triều Dục cùng Phàn Diên đứng ở bên cạnh lạnh lùng nhìn động tác của Tịch Mẫn, Tịch Mẫn bình tĩnh đem dâm dược từng chút từng chút tiến vào trong thân thể Dư Ổ, tinh dịch mới mẻ vừa được bắn vào cũng có tác dụng trợ giúp, cảm thụ được thân thể cậu ngày càng mềm mại hơn, đụng vào một chút là có thể nghe thấy mỹ nhân rên rỉ, hương thơm dâm ngọt tiến vào trong mũi, mỹ nhân khiến tất cả người trong thiên hạ phải điên cuồng.

[Tịch Mẫn: Giá trị công lược 100%]

Mùi hương chậm rãi lan ra khắp tẩm điện, hạ thân mới vừa phóng thích của Phàn Diên cùng Phủ Triều Dục lại đứng lên, bọn họ ngửi thấy mùi hương này là từ thân thể của Dư Ổ tràn ra liền nhíu mày, quá nồng, thân thể Tiểu Ổ vẫn luôn tỏa ra hương vị vô cùng ngọt ngào nhưng đây là lần đầu tiên nó lại nồng đậm tới mức tràn ngập cả cung điện như thế này, hai người đều ý thức được Tịch Mẫn đã động tay động chân gì đó, bọn họ tiến lên vài bước, đồng thanh gọi người bên ngoài: "Người đâu!"

Nhưng tẩm điện trống vắng lại không thấy một binh lính nào tiến vào, chỉ thấy một thân ảnh nam tử mặc y phục màu đen vượt tới mép giường bế Dư Ổ lên, nhanh chóng nhảy ra cửa sổ, Tịch Mẫn đuổi ngay theo sau, y quay đầu ném ra bột thuốc, tẩm điện nháy mắt tràn ngập mùi hương.

Phàn Diên cùng Phủ Triều Dục bế khí đuổi theo sau, Phủ Triều Dục nhìn thân ảnh hắc y phía trước, cắn răng chất vấn Phàn Diên: "Khương chất tử tại sao lại còn sống?"

Phàn Diên cũng vô cùng buồn bực, nhưng trước mắt không có thời gian giải thích, bọn họ cần phải bắt lấy tên khốn đã trộm đi bé ngoan.

Dư Ổ vừa lâm vào hôn mê, đôi mắt gian nan mở ra, cảnh tượng không ngừng lướt qua trước mắt làm cậu kinh ngạc, [Hệ thống.....]

Hệ thống: [Giữa việc trị bệnh cho người cùng với cải tạo thân thể ngươi Tịch Mẫn đã chọn cải tạo thân thể, nhưng cũng đã công lược thành công Tịch Mẫn rồi, giá trị sinh mệnh hiện tại của ngươi chỉ có 10%, có thể hồi về 100% nhưng ngươi đang bị Khương Vũ bắt cóc, ta kiến nghị chúng ta không sống cũng được, giờ lập tức chạy.]

Dư Ổ cắn răng: [Chạy!]

Cậu nhắm hai mắt chờ đợi nửa ngày cũng không thấy gì, khi mở mắt ra đã lập tức đối mặt với đôi mắt xanh xám của Khương Vũ, "Ngươi muốn chạy?"

Dư Ổ nhìn thấy ánh mắt của hắn lập tức run lên, "Ta...." Ta thật sự muốn chạy.

Hệ thống run rẩy: [Chạy.... chạy không được...]

Tất cả thị vệ trong hoàng cung đều bị kinh động, trong lúc nhất thời, mọi ngọn đèn dầu đều được thắp sáng lên, Khương Vũ mang theo Dư Ổ nhảy lên Vân Đài cao nhất, Tịch Mẫn nhìn xuống phía dưới đang dần bị vây quanh, y cau mày hỏi: "Đây là biện pháp tốt nhất mà ngươi nói sao?"

Khương Vũ gắt gao ôm lấy mỹ nhân trong lòng, hắn nhìn xuống phía dưới quan sát toàn bộ hoàng cung, gió trên đài thổi loạn quần áo của bọn họ, tóc đen giao triền cạnh nhau, hương thơm dâm ngọt theo gió bay khắp không trung, Dư Ổ vô lực ghé vào lồng ngực rộng lớn của Khương Vũ, thở hổn hển hỏi: "Khương Vũ, ngươi muốn giết ta sao?"

Cằm cậu ngay lập tức bị hai ngón tay bóp chặt bắt ngẩng đầu, đôi mắt hồ ly trực tiếp đối diện với đôi mắt xanh xám kia, hắn chăm chú nhìn khuôn mặt đầy câu dẫn của mỹ nhân, trong mắt chứa sự lưu luyến không thôi, đầu ngón tay cọ xát môi mềm, hắn bình tĩnh mở miệng: "Ta vốn dĩ không muốn làm như vậy, nhưng mà, ta tin ngươi sẽ thích cao cấp...."

"Khương Vũ!" Tịch Mẫn kéo xuống tấm lụa trắng che trên mắt, dị đồng sắc bén nhìn về phía Khương Vũ đang ôm Dư Ổ, "Ngươi muốn làm gì?"

Khương Vũ cười lạnh, từ trong lòng lấy ra một bình dược, đút tới bên môi Dư Ổ, "Ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi đã làm cái gì, Tiểu Ổ sắp chết rồi, mà ta chẳng qua chỉ là đưa tiễn Tiểu Ổ một đoạn đường cuối mà thôi."

 "Ngươi nói bậy!" Tịch Mẫn vốn muốn bước lại nhưng bước chân lại dừng lại một chút, y hoảng loạn nhìn về phía Dư Ổ, không phải, y còn biện pháp cứu cậu, đây là tác phẩm tuyệt vời nhất trong cuộc đời y, bất luận thế nào y cũng không để mị thể hoàn mỹ trôi đi.

Dư Ổ không chú ý tới tầm mắt của Tịch Mẫn, cậu cắn chặt răng môi, giãy giụa muốn thoát ra khỏi lồng ngực Khương Vũ, nhưng vốn dĩ cả người cậu đã suy yếu vô lực, căn bản không thể giãy giụa, thuốc viên theo ngón tay bị nhét vào trong miệng nháy mắt đã hóa thành chất lỏng vô sắc vô vị trượt xuống cổ họng, đang lúc Dư Ổ cùng hệ thống cho rằng bọn họ chết chắc rồi thì đột nhiên năng lượng của cậu tăng lên tới 3000.

Chống đỡ một tia ý thức cuối cùng, đôi mắt Dư Ổ dần dần khép lại, [Mua... mua máy che chắn.]

Khương Vũ cảm nhận được thân thể trong lồng ngực mình dần dần trở nên lạnh lẽo, trong tầm mắt thấy một ánh sáng màu đỏ hướng về phía bọt khí bay tới, khóe miệng hắn dần dần giương lên, nhưng tươi cười mới được một nửa thì đột nhiên có một cỗ lực lượng đẩy mạnh trong lồng ngực hắn, ánh sáng màu đỏ cùng bọt khí nháy mắt biến mất.

"Khương Vũ, Khương Vũ...." Lữ Tùng điên điên khùng khùng đoạt lấy thi thể Dư Ổ trong lòng Khương Vũ, "Nếu ngươi đã giết chết Dư Ổ thì ngươi đem khuôn mặt này cho ta đi, ta biết săn giết giả các ngươi nhất định có biện pháp mà."

Khương Vũ một chân đem Lữ Tùng điên khùng đạp ngã xuống đất, vô số bọt khí điên cuồn tìm ánh sáng kia, nhưng dù cho hắn có cố gắng thế nào thì cũng vô dụng, cái gì cũng không có.

"Săn giết giả?" Đôi mắt lạnh lùng của hắn nheo lại, không khí bên người dần dần vặn vẹo, hoa văn màu xanh dần dần hiện lên trên da thịt trắng xanh của Khương Vũ, thời gian giống như đã dừng lại, Tịch Mẫn không nhúc nhích đứng yên một chỗ, Phàn Diên cùng Phủ Triều Dục đang nhảy trên không trung cũng dừng lại bất động, thế giới.... yên lặng.

Ánh sáng màu xám theo bước chân của Khương Vũ tiến gần tới chỗ Lữ Tùng, ánh sáng bao trùm trên người gã, cảm giác linh hồn bị thiêu đốt làm gã đau đớn lăn lộn trên mặt đất, "A a a a... ta không có ở trên bảng săn giết, ta không có ở trên bảng săn giết, a a a a------"

Khí xám cuốn lấy cổ Lữ Tùng, một khe nứt thời không xuất hiện, Lữ Tùng đang thét trói tai bị kéo vào trong khe nứt, Khương Vũ khoanh tay đứng trên không trung chỗ khe nứt thời không, thân thể thanh niên dần dần lớn lên biến thành bộ dáng nam nhân thành thục cao lớn lạnh lùng, hoa văn màu xanh rậm rạp bò lên trên khuôn mặt lạnh băng của hắn, ánh mắt trầm như giếng cổ, hắn nhìn Lữ Tùng đang thét chói tai, thanh âm bình đạm, "Dư Ổ là ai?"

"A a a a.... Ta không biết, ta không biết...." Lữ Tùng nhìn thân thể của mình đang bị tan biến từng chút từng chút một, gã thét chói tai gọi hệ thống: "Hệ thống, hệ thống...."

Bàn tay to rộng vừa nhấc lên, một đóa hoa sen màu trắng run bần bật xuất hiện trong tay Khương Vũ, năm ngón tay khép lại, bạch liên tiêu tan, Khương Vũ nhắm mắt lại, khi mở mắt ra đã trở về bình thường.

"Dư Ổ, ký chủ hắc liên hoa, là thiên địch của bạch liên hoa, bị lão đại ký chủ bạch liên hoa treo trên bảng săn giết.... Cho nên có thể nói, nơi có ký chủ bạch liên hoa thì khả năng cao sẽ có Dư Ô."

Trong khe nứt linh hồn thét chói tai bị biến thành quả cầu lửa trong tay Khương Vũ rồi chậm rãi biến mất, hắn nhắm mắt bước vào---- thế giới ký chủ bạch liên hoa.

Khe hở thời không trở về hắc ám gào thét, trong bóng đêm chợt vang lên một tiếng nhẹ tênh: "Ha.... thú vị."

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tạm biệt Phủ Triều Dục, tạm biệt Phàn Diên, tạm biệt Tịch Mẫn, còn Khương Vũ, các bà hỏi có còn gặp lại hắn không hả, tất nhiên là có rồi, với thân phận của hắn thì sao Ổ Ổ chạy được chứ.

Thế giới tiếp theo sẽ là Mạt thế, các bà yên tâm, chắc chắn sẽ là HE. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.